Dịch giả: ngocdungvnhpka1986
Biên: nila32
"Cửu Chuyển Huyền Công là một trong ba đại tạo hóa thần thông của Thanh Lan Thánh Địa, cần phải ở chỗ ta mới đổi được. Về phần khẩu quyết đệ tam chuyển, cần phải có một vạn Huyền Linh Điểm..." Trước lúc biến mất, Tháp Linh vẫn trả lời vấn đề của Thạch Mục.
"Một vạn Huyền Linh Điểm..." Thạch Mục nghe xong, không khỏi ngẩn ngơ tại chỗ, trên thán lấm tấm từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, theo hai má lăn rơi xuống đất.
Bởi thanh âm sau cùng của Huyền Linh Tháp gần như hư vô, hơn nữa hắn đang thất thần thế nên không thể nghe rõ công pháp tầng thứ tư cần bao nhiêu Huyền Linh Điểm.
Nhưng mà đối với hắn vào thời điểm này mà nói, kỳ thực cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Thạch Mục lắc đầu, đưa tay lau những giọt mồ hôi đi, trong lòng vẫn còn khiếp sợ, nhưng cũng thoáng yên tâm một chút.
Rõ ràng khẩu quyết đệ tam chuyển cần Huyền Linh Điểm nhiều như vậy, đệ tử thông thường tuyệt không có khả năng đổi được. Dù là đệ tử nghìn năm, chỉ sợ cũng chỉ đổi được tầng thứ ba, vả lại nếu làm như thế, sợ rằng những chuyện khác đều không thể làm.
Thạch Mục nhìn điển tịch Thông Thiên Thập Bát Côn, nhãn thần lóe ra, cuối cùng vẫn cắn răng một cái, nhẹ nhàng chạm vào Huyền Linh Bích.
Một đoàn bạch quang bắn ra, xuyên thấu qua cấm chế, chiếu vào điển tịch Thông Thiên Thập Bát Côn.
Bạch quang trên Huyền Linh Bích lưu chuyển, Huyền Linh Điểm ở trên đó trong nháy mắt giảm bớt chín mươi lăm điểm.
Điển tịch Thông Thiên Thập Bát Côn chợt lóe sáng, từ trong cấm chế bay thẳng ra một cái ngọc giản rơi vào trong tay Thạch Mục.
Thạch Mục nhìn ngọc giản trong tay, thở dài một cái, biểu tình có chút phức tạp, hắn cũng không có mở ra xem ngay, mà xoay người bay đến lối ra.
Sau khi rời khỏi Thánh Điển Các, hắn thả Thải Nhi ra tiếp đó tế xuất Thanh Dực Phi Xa, không bao lâu đã về tới động phủ.
"Hả..."
Ánh mắt của hắn chợt lóe, của động phủ lúc này chẳng rõ đã mở rộng. Đám quản sự của hắn đang đứng ở ngoài cửa, mặt mũi ai cũng bầm dập te tua trông như bị người ta đánh vậy.
Thạch Mục trầm sắc mặt lại, phi thân rơi xuống.
"Thật tốt quá, phủ chủ, còn có Thải gia các người đã trở về! Vừa có một đám người tới nơi này, không nói năng gì liền xông vào động phủ." Mấy người hầu thấy Thạch Mục hạ xuống, vẻ mặt kích động, liền vội vàng nghênh đón, Tề Phong cũng ở trong đám người đó lớn tiếng nói.
"Người nào mà to gan như vậy? Dám xông vào phủ đệ..." Thải Nhi nghe vậy liền kêu to lên, nhưng nói được tới một nửa, bị Thạch Mục liếc mắt trừng cái liền rụt cổ lại.
"Cứ bình tĩnh mà nói, những người đến là ai?" Thạch Mục xoay đầu lại, mắt híp lại thành một đường.
Ở Thánh Địa, khi chưa có sự cho phép của chủ nhân động phủ, xông vào động phủ của người khác là hành vi khiêu khích cực lớn.
"Chính là những người trước kia nhiều lần uy hiếp Lãnh Thúy Hoàn, chẳng qua lần này chính là Triệu Trầm Lôi đích thân tới." Tề Phong thấp giọng trả lời.
Thạch Mục trong mắt chợt hiện tia lạnh lẽo, hừ lạnh một tiếng, sải bước tiến vào bên trong động phủ.
Đám người Tề Phong thấy vậy, liếc mắt nhìn nhau, canh giữ ở cửa.
Lúc này, đại sảnh ở bên trong động phủ có một thanh niên cao gầy đang ngồi ở trên ghế đá.
Người này thoạt nhìn hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mũi ưng, hai mắt hõm sâu, thi thoảng lóe ra lãnh mang nhè nhẹ, thoạt nhìn mười phần âm kiêu.
Bên cạnh thanh niên âm kiêu có mấy người đứng ở bên cạnh, một người trong đó đúng là Triệu Tam Báo, lúc này đang một bộ dạng nịnh nọt lấy lòng.
"Tam Báo, ngươi khẳng định đã hỏi thăm rõ ràng?" Thanh niên âm kiêu mở miệng hỏi.
"Phủ chủ, việc này thiên chân vạn xác, tiểu nhân tự mình nghe ngóng từ chỗ nhóm đệ tử mới nhập môn cùng Thạch Mục. Lúc đó hắn quả thực chỉ có tu vi Địa Giai sơ kỳ, chắc là mới vừa mới tiến cấp thành công." Triệu Tam Báo trả lời.
"Có thể lấy tu vi sơ kỳ vượt qua khảo hạch nhập môn, thật có chút bất khả tư nghị." Thanh niên âm kiêu lẩm bẩm tự nói.
"Đoán chừng tên Thạch Mục này ở trong lúc nhập môn gặp vận may, hắn ở khảo hạch bài danh thứ ba mươi lăm mới miễn cưỡng nhập vào hàng thượng vị đệ tử. Còn nữa, đối phương dù sao chỉ là một tiểu tử Nhân tộc, làm sao sánh được với phủ chủ." Triệu Tam Báo nịnh nọt.
" Hừ, đó là tất nhiên! Có điều Tam Báo ngươi, tu vi của ngươi cũng là Địa Giai sơ kỳ, lại là Phi Báo Tộc, cũng không thể yếu hơn tên tiểu tử Nhân tộc này chứ, như thế nào còn phải muốn làm phiền ta tự mình đi một chuyến đây." Thanh niên âm kiêu hừ một tiếng rồi nói.
" Trên danh nghĩa người này nói như thế nào đi chăng nữa cũng là thượng vị đệ tử của Thánh Địa, tiểu nhân cũng chỉ có thể lấy lễ đối đãi, nói rõ mục đích tìm đến nhưng hắn không những không nể tình, mà ngôn từ thái độ đầy xúc phạm, tiểu nhân sợ gây phiền toái cho phủ chủ ngài nên vẫn không dám ra tay. Lần này ngài đích thân tới, chỉ cần một lời nói, tên Thạch Mục kia còn dám không đưa tiện nữ Lãnh Thúy Hoàn giao ra sao?" Triệu Tam Báo chớp mắt, nói rằng.
Lần trước chuyện hắn bị Thạch Mục đơn giản đánh văng đi cũng không có nói cho Triệu Trầm Lôi hay, lần này giựt dây Triệu Trầm Lôi qua đây, cũng có ý muốn nhân cơ hội này báo thù.
Triệu Trầm Lôi hừ một tiếng, không nói gì thêm.
Vào lúc này, một hồi những tiếng bước chân trầm trọng từ bên ngoài truyền vào.
Thụp thụp...
Tiếng bước chân trầm trọng như núi, mặt đất cũng nhẹ nhàng rung lên.
Thanh niên âm kiêu sắc mặt hơi đổi một chút, vẻ mặt thoáng cái xuất hiện ngưng trọng nhìn ra bên ngoài.
Bóng người thoáng cái, Thạch Mục với thân hình cao to xuất hiện ở bên ngoài phòng khách, hầu như che hết ánh sáng, mấy người ở bên trong phòng trong nháy mắt như có một loại ảo giác rằng toàn bộ bầu trời như bị bóng người này che khuất hết thảy.
Con ngươi của thanh niên âm kiêu co rụt lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, chậm rãi đứng dậy.
"Xem ra các hạ là Triệu Trầm Lôi, cậy mạnh xông vào động phủ của Thạch mỗ, thực sự là uy phong rất lớn!" Thạch Thạch nhìn Triệu Trầm Lôi, nói rằng.
"Lớn mật, ngươi là ai, cũng dám gọi thẳng tính danh của phủ chủ nhà ta!" Triệu Tam Báo quát to một tiếng như cáo mượn oai hùm.
Trong ánh mắt Thạch Mục chợt xuất hiện lãnh mang, ánh mắt nhìn về phía Triệu Tam Báo.
Triệu Tam Báo biến sắc, dường như bị ngọn thương đâm vào ngực, dáng vẻ bệ vệ nhất thời co rúm lại, bước chân không tự chủ được lui về phía sau vài bước, nấp sau lưng Triệu Trầm Lôi.
"Người hầu của ta có điều thất lễ, khiến cho Thạch sư đệ chê cười." Triệu Trầm Lôi cười nói.
"Các hạ tiến vào Thánh Địa sớm hơn Thạch mỗ, hẳn phải hiểu rõ quy củ hơn Thạch mỗ mới đúng. Hôm nay dẫn người xông vào động phủ của ta, lại còn đả thương người hầu của ta, nếu không nói cho rõ, chuyện này cũng không thể bỏ qua như vậy được!" Thạch Mục thần thái trầm ổn, lời nói đầy vẻ chất vấn.
"Ha hả, Thạch đệ, không nên tức giận, ngày hôm nay chúng ta vốn chỉ tới bái phỏng sư đệ, chẳng qua do ở bên ngoài chờ đã lâu mà không thấy sư đệ trở về, liền tự ý tiến vào bên trong ngồi xuống. Mà mấy tên thủ hạ của ta tính tình nóng nảy, cùng với người hầu của sư đệ nổi lên xung đột, chuyện này là ta sai. Mấy người các ngươi, tự vả miệng ba cái nhận sai với Thạch sư đệ cho ta." Triệu Trầm Lôi đầu tiên là cười nói, sau đó lập tức sắc mặt trầm xuống, hướng đám người Triệu Tam Báo quát lớn.
Mấy người Triệu Tam Báo biến sắc, tựa hồ không có nghĩ tới Triệu Trầm Lôi lại nói ra mấy lời này, không khỏi có chút do dự.
Triệu Trầm Lôi nhãn thần lạnh lẽo, quét mắt liếc nhìn mấy người này.
Mấy người liền biến sắc, như rơi xuống hầm bằng, vội vàng hướng về phía Thạch Mục làm một đại lễ, sau đó không có chút do dự mà tát bốp bốp vào miệng mình, ra tay nặng tới nỗi tơ máu từ trong khóe miệng chảy ra.
"Thạch phủ chủ, vừa là do chúng tiểu nhân mạo phạm, xin ngài thứ tội." Mấy người Triệu Tam Báo nói.
Thạch Mục nhướng mày, không nghĩ tới Triệu Trầm Lôi ở trước mặt mọi người giở trò này, kể từ đó nếu hắn vẫn tiếp tục truy cứu tiếp, trái lại chứng tỏ khí lượng có phần hẹp hòi.
"Nếu ngươi muốn nhận sai, vậy hãy xin lỗi những người ở bên ngoài bị các ngươi đánh đi, vậy việc này coi như xong." Thạch Mục khoát tay áo, nói ra.
Thân thể của Triệu Tam Báo cứng đơ ra, ánh mắt trong lúc cúi đầu chợt hiện quang mang kỳ lạ.
Thạch Mục có thực lực mạnh mẽ, bắt gã cúi đầu không có vấn đề gì cả, thế nhưng những người hầu ở bên ngoài kia, vô luận thực lực hay là địa vị cũng đều chẳng đáng coi trọng. Muốn gã hướng tới những kẻ hèn này nhận sai, quả là nhục nhã vô cùng.
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, Thạch phủ chủ nói nghe không hiểu sao? Còn không mau đi!" Thanh âm của Triệu Trầm Lôi lại vang lên.
Ý niệm trong lòng của Triệu Tam Báo xoay chuyển liên tục, trong ánh mắt hiện ra từng vệt tơ máu, cuối cùng vẫn là sự sợ hãi đối với uy phong của Triệu Trầm Lôi bèn xoay người đi ra ngoài cửa.
Mấy người khác thấy Triệu Tam Báo như vậy, cũng theo ra ngoài.
Sau một lát, đám người đó ủ rũ quay trở lại.
Thạch Mục thả ra thần thức, biết rằng đám người này quả thực cúi đầu nhận lỗi với bọn Tề Phong.
"Nếu như thế, chuyện mấy vị tự tiện xông vào lúc này coi như xong." Hắn gật đầu, nói vậy.
"Ha ha, đa tạ Thạch sư đệ khoan hồng độ lượng. " Con ngươi của Triệu Trầm Lôi co rụt lại, lập tức ha ha cười nói.
"Ngày hôm nay Triệu sư huynh tới đây bái phỏng, không biết có chuyện gì đây?" Thạch Mục ngồi xuống ghế, hỏi.
"Ha ha, cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là vì chuyện người hầu Lãnh Thúy Hoàn của Thạch sư đệ mà thôi. Nói vậy Thạch sư đệ cũng đã biết, cô gái này còn nợ ta một khoản lớn, nhưng vẫn trốn ở bên trong động phủ của Thạch sư đệ, không có ý trả nợ, chúng ta không thể làm gì khác là tới cửa đòi nợ." Triệu Trầm Lôi nói ra.
Nhãn thần Thạch Mục lóe lên, trầm mặc một chút rồi nói: "Về chuyện của cô gái này, ta trước cũng đã nói với Triệu Tam Báo, Lãnh Thúy Hoàn hiện nay đã được Thánh Địa phân tới động phủ của ta làm việc, các ngươi nếu muốn cùng nàng tính nợ, xin hãy chờ nàng rời khỏi nơi đây đã."
Triệu Trầm Lôi nghe vậy, khóe mắt hơi co quắp một chút.
"Thiếu nợ thì phải trả tiền, đạo lý vốn đã rõ, Thạch sư đệ có thật là vì một nha hoàn Lãnh Thúy Hoàn, mà không nghĩ tới tình đồng môn đệ tử của Thánh địa chúng ta sao?" Triệu Trầm Lôi lời nói vẫn bình tĩnh như trước.
"Không dám, chẳng qua Lãnh Thúy Hoàn một khi là người của ta, chuyện của nàng ta liền không thể ngồi mặc kệ." Thạch Mục nhàn nhạt trả lời.
Triệu Trầm Lôi sắc mặt thoáng trầm lại, con ngươi co rụt lại, trong ánh mắt chợt sáng lên hai đạo ngân quang, phóng tới Thạch Mục.
Thạch Mục không chút nao núng. Mắt lóe kim quang, phóng ra hai đạo hào quang màu vàng như thực chất, cùng hai đạo ngân quang đụng vào nhau.
Đùng đùng những tiếng giòn vang!
Ánh sáng vàng bạc va chạm vào nhau, cùng song song vỡ vụn, trong không gian xuất hiện một trận sóng gợn, một vòng ba động vô hình khuếch tán ra xung quanh.
Trên thân của Thạch Mục hiện ra hồng mang, rất nhanh trung hòa hết sóng ba động.
Trên người Triệu Trầm Lôi cũng hiện ra một tầng ngân quang, thân thể lắc lư một chút, lúc này mới đem sóng ba động ngăn hết.
Mấy người Triệu Tam Báo ở sóng chấn động vô hình này lan tới, thân thể chấn động, không khỏi lui lại vài bước, ngũ quan đều chảy máu tươi.
Cũng may làn sóng vô hình này cũng chỉ có vài ba giây, mấy người bọn họ rất nhanh khôi phục lại.
Triệu Trầm Lôi hơi đổi sắc mặt. Vừa rồi thử qua một chút thế nhưng thực lực của Thạch Mục đã vượt xa dự đoán của gã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...