Huyền Giới Chi Môn

Dịch giả: Vivian NhiNhi
Biên: Yukihana116490

Một lúc lâu sau, tại cứ điểm phân hội của Minh Nguyệt giáo.

Thạch Mục ngồi bên bàn gỗ, nhìn Hắc Đao Vẫn Thiết và Đoản côn trong tay, có vẻ cười khổ không biết phải làm sao. Sau khi thử một lần như vừa rồi, hắn phát hiện nọc độc của Hóa Kim Tích quả nhiên đã không có tí tác dụng nào đối với hắc đao Vẫn Thiết và đoản côn bây giờ.

Tức là hai món binh khí vừa tay này của mình mặc dù đã biến thành phi thường cứng rắn, nhưng vì không thể nào khắc phù trận vào được nên uy năng cũng bị giảm đi không ít. Ngay khi hắn đang cân nhắc xem có nên đi mua thêm hai thanh Pháp Khí thượng phẩm vừa tay hay không thì trước mặt xuất hiện một màn khói đen, Yên La lại xuất hiện. Giọng nói dịu dàng của một thiếu nữ vang lên trong đầu Thạch Mục:

“Cho ta mượn hắc côn!”

“À… thanh hắc côn này xảy ra sự cố ngoài ý muốn.” Thạch Mục hơi chần chừ rồi trả lời như vậy.

Hồn hỏa màu tím trong hốc mắt Yên La chớp động, dường như còn chưa hiểu ý của Thạch Mục.

“Phù trận trên hắc côn không còn nữa, giờ không còn là pháp khí nữa rồi.” Thạch Mục nói.

“Không sao. Cứ đưa hắc côn cho ta là được.”

“Yên La, ngươi có phải…” Thạch Mục nảy ra một ý, liền hỏi.

Hắn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên khi Yên La mượn Hắc Côn Vẫn Thiết.

Nhưng mà không chờ hắn kịp nói xong, một trận gió đã quét qua trước người hắn, thanh Hắc Côn Vẫn Thiết trong tay đã biến mất.

Ngẩng đầu lên, thấy Yên La đang cầm Hắc Côn Vẫn Thiết lên bắt đầu quan sát.

Cũng không thấy Yên La có động tác gì, mà bên ngoài thanh Hắc Côn Vẫn Thiết mơ hồ hiện lên một tầng hắc quang trùng điệp, ở những nơi hắc quang chạm tới, không gian dường như cũng bị bóp méo đi. Hắc quang lóe lên tức thì, sau đó mọi thứ lại khôi phục về trạng thái bình thường, dường như hết thảy mọi chuyện vừa phát sinh vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.

Thạch Mục trợn mắt há mồm nhìn Hắc Côn Vẫn Thiết. Khi nãy, lúc hắc quang kia xuất hiện, hắn rõ rang cảm nhận được một cỗ khí tức còn mãnh liệt hơn cả Kim Tiền Kiếm.


“Linh thạch đâu?” Hồn hỏa trong mắt Yên La nảy lên, dường như khá thỏa mãn với thanh Hắc Côn Vẫn Thiết trong tay.

Thạch Mục dường như đã đoán được từ trước, lấy ngay trong Trần Miểu Giới ra một cái túi chứa một ngàn Linh Thạch, tiện tay quăng cho Yên La.

“Nữa cơ!”

“Cần bao nhiêu?”

“Cần bốn túi nữa.”

Khóe mắt Thạch Mục run rẩy một trận, một túi này là tròn một ngàn linh thạch, năm túi tức là năm nghìn Linh Thạch đấy, Yên La nói cũng thật nhẹ nhàng.

“Có cho không?”

“Cho ngươi cũng được, nhưng ngươi phải nói cho ta biết, ngươi có biết loại chất liệu Vẫn Thiết này không? Còn có ngươi làm thế nào mà khiến linh khí trong thanh côn này tiêu hao gần như hết sạch vậy?” Thạch Mục hỏi một lèo hai câu.

“Cái này… Ta cũng không biết, chỉ biết là cảm giác này rất quen thuộc.” Yên La vuốt ve thanh Hắc Côn Vẫn Thiết trong tay, Hồn hỏa trong trong hai hốc mắt nảy lên, đáp lời.

Thạch Mục nghe vậy, suy nghĩ một lát. Sau đó theo đúng lời hứa lấy bốn túi Linh Thạch ném ra.

Yên La nhận lấy mấy túi linh thạch, khói đen quanh thân tỏa ra, lập tức biến mất trong hư không.

Yên La đi rồi, Thạch Mục ngẩn người nhìn thanh Hắc Đao Vẫn Thiết trong tay, sắc mặt trầm ngâm không rõ.

Từ lời kể của Yên La, cộng với khả năng hấp thu linh khí gia tăng sức nặng mà hắn thấy được thì loại chất liệu Vẫn Thạch này có lẽ có chút bất phàm, nếu không thì bằng thực lực của Yên La hôm nay, cần gì phải chạy đến mượn chứ?

Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn mơ hồ cảm thấy hưng phấn lên, lúc này lại bắt đầu không cam lòng mà tiếp tục nghiên cứu thanh Hắc Đao Vẫn Thiết trong tay. Kết quả, bỏ ra trọn vẹn một ngày, liên tục thử rất nhiều phương pháp đều không nghiên cứu ra bất cứ cái gì cả.

Hắn đành phải bất đắc dĩ mà tạm thời bỏ cuộc, nhưng hứng thú đối với thanh đao và thanh côn Vẫn Thạch vẫn không giảm bớt mảy may, cả ý định đi mua Pháp Khí cũng bị bỏ qua luôn.


Trong hai ngày sau đó, hắn tiếp tục nhốt mình trong phòng vẽ Phù lục, định bụng bán đi với giá cao trước khi tỷ thí bắt đầu. Kết quả chạng vạng ngày thứ hai, tổng đàn Minh Nguyệt Giáo đột nhiên truyền đến tin tức: Tỷ thí tiến hành sớm, ngay sáng sớm ngày hôm sau sẽ chính thức bắt đầu.

----

Ngày thứ hai, trời vừa tờ mờ sáng, đám người Thạch Mục đã bị tập hợp, dưới sự dẫn dắt một một gã trong giáo mà rời khỏi cứ điểm.

Hầu Tái Lôi hôm qua nhận được tin của Thạch Mục nên tất nhiên đã chạy tới từ sáng sớm, đi theo sau lưng Thạch Mục.

Giờ phút này trong thành vẫn còn chưa có bóng dáng một ai qua lại. Có vẻ chuyện Minh Nguyệt Giáo tổ chức tỷ thí sớm không công bố rộng rãi trong thành. Trên đường qua lại khắp hang cùng ngõ hẻm, đám người Thạch Mục dần dần tập hợp lại với các đội ngũ khác.

Cũng không lâu sau, những đệ tử dự thi này liền tập hợp thành một dòng người cực lớn, tất cả mọi người giữ im lặng đi về phía Tây thành dưới sự dẫn dắt của các chấp sự trong giáo.

Sân tỷ thí không xây dựng trong thành như lời đồn trước đó. Sau thời gian khoảng một bữa cơm, mọi người đã được dẫn tới một tòa kiến trúc cực kì rộng lớn ở phía Tây thành Khúc Dương, trông như hội trường thi đấu thể thao. Hội trường thi đấu này cực kì khổng lồ, trung tâm là một lôi đài lộ thiên cực lớn, bốn phía là thính phòng, có điều dường như đã lâu không được tu sửa mà thoạt trông có vẻ cũ nát.

Phóng mắt nhìn ra, phạm vi khoảng vài dặm trong lôi đài lộ thiên, tổng cộng hơn một vạn người thắng cuộc trong đợt tỷ thí thứ nhất, giờ phút này đều đang đứng trên lôi đài cũng không có vẻ chen chúc gì cả.

Thạch Mục đứng ở một góc nhỏ bên cạnh lôi đài, ánh mắt nhìn lên bầu trời chung quanh. Bầu trời tối tăm mờ mịt, thoạt nhìn không có vẻ gì là khác thường cả.

Có điều hắn vẫn nhíu mày, chẳng biết tại sao, từ sáng đến giờ, trong lòng của hắn luôn ẩn ẩn có gì đó bất an.

Hầu Tái Lôi yên tĩnh đứng bên cạnh hắn, có điều không thấy bóng dáng của Thải Nhi đâu cả.

“Mục huynh!” Một giọng nói truyền đến, Dư Ý mặt mày tươi cười đã đi tới.

Bên cạnh hắn còn có hai người đi cùng, một người là thanh niên mặt đỏ gay, người còn lại là một thiếu phụ trẻ, một thân y phục màu xanh nhạt, thân hình cao gầy, tư sắc bình thường.

Ánh mắt Thạch Mục đảo qua hai người nọ rồi phất tay coi như chào hỏi với Dư Ý.


“Mục huynh mấy ngày nay dường như không đi ra ngoài, chẳng lẽ là đóng cửa vẽ Phù lục sao?” Dư Ý cười nói, thái độ so với trước kia còn nhiệt tình hơn, mơ hồ mang theo vẻ nịnh nọt.

Thạch Mục có một lần ra ngoài bán phù lục, vô tình bị Dư Ý biết được. Sau khi biết Thạch Mục còn là một Phù Sư thì càng thêm nhiệt tình niềm nở với Thạch Mục.

“Ha ha, tại hạ thật sự là tiền khô cháy túi, đành phải đi kiếm ít Linh Thạch mà thôi.” Thạch Mục vừa cười vừa đáp.

Dư Ý cười ha ha một cái, nhìn về phía Hầu Tái Lôi đang đứng một bên mà hỏi: “Vị bằng hữu này nhìn không quen mặt, chẳng hay là…?”

“Vị này chính là bằng hữu của tại hạ: Hầu Tái Lôi, vị hày là đạo hữu Dư Ý.” Thạch Mục giới thiệu đơn giản như vậy.

“Thì ra là Dư đạo hữu, hạnh ngộ!” Hầu Tái Lôi chắp tay nói.

Dư Ý cũng chắp tay, lập tức giới thiệu với Thạch Mục hai người bên cạnh mình.

Hai người họ đều là Thuật sĩ. Thanh niên mặt đỏ họ La. Tu vi đạt đến Tinh Giai sơ kỳ . Còn thiếu phụ áo xanh kia dọ Dịch, là một Thuật sĩ Linh Giai đỉnh phong. Thạch Mục cùng Hầu Tái Lôi cũng đơn giản chào hỏi một phen. Hai người kia không có quá nhiều hứng thú với kẻ cố ý áp chế tu vi ở Linh Giai là Thạch Mục nên chỉ yên lặng hoàn lễ.

“Dư huynh ngươi tin tức nhanh nhạy, có biết hôm nay nội dung tỷ thí là gì không?” Thạch Mục hỏi.

“Nói ra thật xấu hổ. Tại hạ cũng đi nghe ngóng nhiều nơi một hồi, chẳng qua trong giáo hôm nay có vẻ đề phòng quá mức nghiêm ngặt, đến bây giờ cũng không lọt ra tin tức hữu dụng nào cả.” Dư Ý lắc đầu đáp.

“Vậy thì yên lặng theo dõi kỳ biến thôi.” Thạch Mục gật đầu, ánh mắt nhìn thoáng qua xung quanh.

Những thính phòng gần đó trong hội trường này không có một bóng người, chỉ có một tòa kiến trúc mái vòm ở chính diện là có mấy tên đệ tử Minh Nguyệt Giáo đang đứng. Trên tòa kiến trúc đó, Liễu Ngạn đứng chắp tay, sắc mặt có phần nghiêm trọng, còn sư muội của y – nữ tử mặc y phục màu đỏ kia đang đứng bên cạnh.

“Đại sư huynh, tại sao La Thiên Quỷ Vương lại bị đánh trọng thương ngay trong tế đàn của tông môn chứ?” Nữ tử mặc y phục màu đỏ khẽ nhíu đôi mi thanh tủ hỏi.

“Chuyện này có phần kì quặc, theo lời tên kia kể lại thì là do một kẻ mặc giáp hộ thể màu trắng làm, cũng chính là kẻ đánh lén Thủy Tinh Khô Lâu của Đường điện chủ. La Thiên Quỷ Vương hôm nay còn chưa khôi phục nguyên khí, lần này nếu không có Đường điện chủ sốt ruột báo thù chắn phía trước thì chỉ sợ Quỷ Vương chưa chắc chỉ đơn giản là trọng thương thôi đâu.” Liễu Ngạn bình tĩnh đáp lời.

“Hôm nay chiến sự khẩn cấp, Đường điện chủ lại chết oan chết uổng. Đúng là họa vô đơn chí.” Nữ tử mặc y phục đỏ khẽ thở dài.

Đang nói chuyện, cửa bị đẩy ra. Đại hán lông mày đỏ là Địch Phong đã đi vào.

“Sao rồi?” Liễu Ngạn hỏi.

Tình hình có vẻ không ổn. Mấy ngày nay thế tấn công của Thông Thiên Tiên Giáo cùng với Thiên Ma Tông ngày càng mãnh liệt, hôm nay đã xâm nhập vào nội địa của Tây Hạ quốc ta. Cứ cái đà này, chỉ sợ còn chưa rời đi đã phải động binh ngay ở thành Khúc Dương mất thôi.” Cặp lông mày đỏ của Địch Phong nhăn lại, trả lời.


“Hữu hộ pháp với những người còn lại đâu?” Liễu Ngạn lại hỏi.

“Lão nhân gia bảo ngươi không nên phân tâm, mọi chuyện cứ theo như kế hoạch mà làm. Lão nhân gia tự mình trấn thủ tổng đàn. Còn đám người Hoắc Thanh thì đi thẳng đến bờ Tây Hải rồi.” Địch Phong đáp.

“Địch sư huynh, một khi huynh đã thấy an bài xong xuôi rồi thì một vòng này chỉ cần có người thắng là lập tức mang ra bờ biển. Theo thứ tự xếp người lên Hãn Hải Cự Chu. Cự Chu nào đủ người thì lập tức khởi hành ngay!” Liễu Ngạn suy nghĩ một chút rồi bảo Địch Phong.

“Vậy những người bị thua thì sao?” Địch Phong chần chừ một chút rồi hỏi.

“Đưa thẳng về tổng đàn, cũng giữ lại một số ở thành Khúc Dương. Để bọn họ tạo thành biển người phòng thủ, tranh thủ thời gian cho Hãn Hải Cự Chu khởi hành.” Liễu Ngạn nói với giọng bình tĩnh, ánh mắt lạnh lùng dị thường.

Địch Phong nhìn hai mắt của Liễu Ngạn, trong lòng run lên, khẽ gật đầu. Địch Phong quay đầu liếc đám người bên ngoài hội trường, khóe miệng bỗng nhúc nhích, dường như định nói điều gì, cuối cùng vẫn không nói ra miệng.

“Không còn bao nhiêu thời gian nữa, bây giờ liền bắt đầu thôi.” Liễu Ngạn nói, cất bước đi ra ngoài điện.

Địch Phong cùng với nữ tử mặc y phục đỏ lên tiếng đáp lời rồi đi theo. Ba người đi lên một đài cao, đám người bên dưới lôi đài rất nhanh chóng yên tĩnh trở lại, nhìn lên phía ba người trên đài cao.

Thạch Mục xuất hiện trong đám người, thấy bóng dáng Liễu Ngạn thì ánh mắt chợt lóe lên một cái. Đối với thân phận của Liễu Ngạn, những ngày này hắn cũng đã hiểu rõ rồi, lí do vì sao hôm nay y lại xuất hiện ở chỗ này thì hắn cũng không có gì kinh ngạc cả.

“Chư vị đồng môn, hôm nay tổ chức trận tỷ thí vòng hai tuyển chọn người ra biển.” Liễu Ngạn cao giọng nói.

Vừa dứt lời, trong hội trường lập tức ồn ào bàn tán, trên mặt đa số mọi người đều mang vẻ hưng phấn.

“Trước khi tỷ thí bắt đầu, ta phải tuyên bố một sự kiện nữa. Đó chính là trong chư vị ở đây nếu có vị nào tu vi đạt đến Tinh Giai trung kỳ hoặc Tiên Thiên trung kỳ trở lên thì có thể không cần tham gia tỷ thí vòng sau. Sau khi được chuyên gia kiểm tra tu vi sẽ được vào thẳng vòng tỷ thí thứ ba.” Liễu Ngạn nói tiếp.

Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức ồn ào.

“Chuyện này…” Hầu Tái Lôi trợn to mắt, biểu cảm cực kì ngạc nhiên.

Trên mặt ba người Dư Ý cũng lộ vẻ ngoài ý muốn. Thạch Mục nhìn về phía đám người Liễu Ngạn trên đài cao, nhăn mày. Giờ phút này, có một vài người có tu vi thỏa mãn điều kiện lộ ra ánh mắt hưng phấn, nhao nhao bước ra từ trong đám người, ra khỏi lôi đài, sau đó tập hợp lại và được người của Minh Nguyệt Giáo ở gần đó dẫn đến một tòa kiến trúc gần chỗ đám người Liễu Ngạn đang đứng.

Hầu Tái Lôi nhìn về phía Thạch Mục. Hắn biết rõ tu vi võ đạo của Thạch Mục đã đạt đến Tiên Thiên trung kỳ.

Thạch Mục biểu cảm lạnh nhạt, trong đầu bắt đầu tính toán cân nhắc, thân mình lại chẳng hề nhúc nhích.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui