Thạch Mục càng đánh càng hưng phấn, không nhịn được ngửa mặt lên trời hú dài, kim quang ngoài thân lưu chuyển, càng trở nên loá mắt.
Trong kim quang, xuyên thấu qua một cổ màu vàng đen.
Từng đạo côn ảnh mơ hồ cũng mang vào một chút màu vàng đen, côn ảnh mang theo lực lượng lập tức tăng cường gấp bội.
Cửu Thủ Thao Thiết biến sắc, càng đánh càng kinh hãi, mãn thiên côn ảnh trước mắt càng lúc càng nồng đậm, cự lực mạnh mẽ như núi, gần như ép nó không thở nổi.
Chín đầu thời khắc này đã không có cách nào bận tâm đến Diệu Không, phun ra từng đạo công kích các màu, che phủ trời đất đánh tới Thạch Mục.
6 cánh tay Thạch Mục xoay một vòng, một côn ảnh cự đại như máy xay gió hiện ra, chợt cuốn, thuận lợi đánh nát những công kích quấy rối một cách dễ dàng.
Côn Ảnh Phong xe cự đại tiếp tục đánh xuống, toàn bộ hư không chấn động ầm ầm, linh khí thiên địa phạm vi chung quanh vạn dặm huyễn hóa thành vô số quầng sáng đủ mọi màu sắc, điên cuồng tụ đến, dung nhập vào trong côn ảnh.
Côn ảnh lập tức tăng lên thật nhiều, gần như che đậy toàn bộ không trung, chèn ép Cửu Thủ Thao Thiết.
Côn ảnh chưa đến, trên thân thể Cửu Thủ Thao Thiết dường như bị trăm ngàn ngọn núi lớn đè xuống, có gan cảm giác hít thở không thông.
Cửu Thủ Thao Thiết kinh hãi, thân thể cự đại nhoáng lên, rốt cục lui về sau.
Diệu Không mắt thấy cảnh này, lập tức mừng rỡ, nhưng thần tình trên mặt chẳng hề vì thế mà buông lỏng.
Cửu Thủ Thao Thiết rất lợi hại, hắn rõ ràng nhất, con thú này còn chưa sử dụng thủ đoạn áp đáy rương.
Hắn phất tay phát ra một đạo pháp quyết.
Quang trận màu vàng lập tức lập lòe quang mang, rút nhỏ thật nhanh, lần nữa biến thành tiểu môn pháp bảo màu vàng, bay vào trong tay áo của hắn.
Diệu Không lập tức nhoáng thân ảnh lên, biến mất tại chỗ.
Thạch Mục công kích càng trở nên lợi hại, vô số côn ảnh cự đại bài sơn đảo hải, đánh tới Cửu Thủ Thao Thiết, bức ép nó không ngừng lui về sau.
Phịch, một tiếng tiếng nổ trầm đục!
Cửu Thủ Thao Thiết sơ sót, bị một đạo côn ảnh đánh trúng bụng.
Một cổ cự lực đáng sợ trào nhập vào trong cơ thể cao lớn của Cửu Thủ Thao Thiết, bất ngờ bị đánh bay ra ngoài.
- Tiểu tử, đừng đắc ý vênh váo!
Cửu Thủ Thao Thiết lập tức ổn định thân thể, chẳng hề bị thương tổn quá lớn, giận dữ hét.
Tiếng hô chưa rơi xuống, thân thể cự đại của nó đột nhiên nổi lên mảng lớn ánh sáng màu đen, sau đó hình thể bất ngờ nhanh chóng rút nhỏ, trong chớp mắt rút nhỏ đến vạn trượng, xấp xỉ bằng cự viên màu vàng.
Cửu Thủ Thao Thiết cúi đầu xuống, thân thể biến thành hình người, nhưng chín cái đầu vẫn là não thú.
Tuy rằng thân thể thu nhỏ, nhưng Cửu Thủ Thao Thiết tản ra khí tức ngược lại tăng mạnh.
Thời khắc này toàn thân nó phô bày ra một màu đen như mực, giống như gang vậy, từng đạo linh văn màu đen vây quanh toàn thân, hơi lập lòe, cả người tản ra một cổ khí tức tiên thể.
Hai tay Cửu Thủ Thao Thiết hư cầm, điện quang năm màu trong tay nhoáng lên, thêm một cây chiến thương năm màu phong cách cổ xưa.
Chiến thương đồng thể phân bố vô số phù văn phong cách cổ xưa ở khắp nơi, từng đạo điện quang năm màu lượn lờ, chiến thương không nhúc nhích, chỉ tán phát khí tức, khiến cho hư không bên cạnh bắt đầu dao động.
Chiến thương năm màu rõ ràng là một món bảo bối Huyền Thiên cực kỳ lợi hại, so với Phiên Thiên côn cùng với tứ Lương Bát Trụ, có vẻ còn trên một bậc.
Nhất thương ở trong tay, Cửu Thủ Thao Thiết lập tức biến đổi hình tượng, hai mắt điện quang nổ bắn ra, toàn thân được Lôi Điện năm màu bao phủ, cả người tản ra một cổ khí tức thống trị thế giới Chư Thiên.
- Làm!
Chiến thương năm màu lập tức chặn lại công kích của Phiên Thiên côn cùng với tứ Lương Bát Trụ.
Hai đại Huyền Thiên bảo bối đụng vào nhau, lực chấn động đáng sợ bung ra, từng mảng không gian chung quanh vỡ vụn sụp đổ.
Không chỉ có vậy, thân thể cự viên màu vàng đại chấn, thân hình đặng đặng đặng lui lại mấy bước, lúc này mới đứng vững vàng, còn Cửu Thủ Thao Thiết chỉ lung lay một chút, lập tức liền khôi phục lại.
Cự viên màu vàng chấn kinh trong lòng, lực lượng thân thể mạnh hơn, không ngờ lại bại!
- Hừ! Chết đi!
Cửu Thủ Thao Thiết cười lạnh, cánh tay nhất động, chiến thương hóa thành một đạo lưu quang, phóng điện xạ.
Cự viên màu vàng hơi biến sắc mặt, ba cánh tay bên phải huy động trường côn đồng thời, ba đường vòng cung xẹt qua, ngăn chiến thương lại.
Tam căn trường côn thời khắc này chồng lẫn nhau, hợp lực ngăn cản.
Thân thể cự viên màu vàng nhoáng lên, lui về sau một bước, cuối cùng cũng không bị đánh bay ra ngoài.
Trong mắt Cửu Thủ Thao Thiết lóe lên châm chọc, cánh tay nhất chuyển.
Trên chiến thương năm màu đột nhiên nổi lên mảng lớn Lôi Điện phù văn năm màu, một tiếng sấm sét, năm cái hồ quang năm màu to lớn bắn ra, đánh vào cự viên màu vàng gần trong gang tấc.
Cự viên màu vàng hộ thể linh quang không có tác dụng, bị nhìn rõ dễ dàng, có thể so sánh với Linh bảo phòng ngự trước Lôi Điện năm màu cũng trở nên yếu đuối vô cùng, máu tươi vẩy ra, lập tức bị điện mang năm màu đánh ra mấy cái lổ lớn, sâu thấy tới xương.
Không chỉ có vậy, Lôi Điện năm màu lan tràn trên người nó, nơi đi qua, hộ thể kim quang của cự viên bị tê liệt dễ dàng.
Thạch Mục hoảng hốt, chân đạp mạnh, hư không phát ra một tiếng nổ đùng, thân thể bắn ra.
Trên người hắn đồng thời bốc lên quang mang đỏ lam xích thanh cùng với các màu, lúc này mới chặn lại điện mang năm màu.
- Đây là Lôi Điện gì? Không ngờ lại ẩn chứa một chút khí tức Thiên Phạt!
Thạch Mục chấn kinh.
Loại khí tức Thiên Phạt đó, hắn đã từng cảm thụ lúc vượt qua Thần cảnh lôi kiếp.
Quang mang các màu lưu chuyển ngoài thân cự viên màu vàng, vận chuyển Bất Tử Chi Thân chân ý, huyết quang lóe lên, mấy vết thương trong nháy mắt khôi phục như ban đầu.
Cửu Thủ Thao Thiết mắt thấy cảnh này, trong lòng hơi trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, đang định tiếp tục công kích.
Nhưng dường như nó nhớ ra điều gì đó, thân hình đột nhiên ngừng lại, nhìn chung quanh.
Thời khắc này chung quanh ngoại trừ nó và Thạch Mục, không có người nào khác, bóng dáng Diệu Không hoàn toàn không thấy chẳng biết từ lúc nào.
Cửu Thủ Thao Thiết lập tức lộp bộp trong lòng, thần thức cường đại lập tức khuếch tán bung ra, tìm tòi tung tích Diệu Không.
Nó thần niệm vừa mới khuếch tán, từ nơi xa, bóng người gần đoàn quang âm chi thủy nhất hoa, một thân ảnh hiện ra, chính là Diệu Không.
Hắn phất tay phát ra một cổ kim quang, biến thành một con xán xán màu vàng đại thủ, bao phủ ở quang âm chi thủy, dường như muốn nhấc lên.
Cửu Thủ Thao Thiết mắt thấy cảnh này, đầu tiên là cả kinh, lập tức lộ ra nụ cười giễu cợt.
Nhìn động tác của Diệu Không, dường như muốn thu lấy quang âm chi thủy.
Nếu như quang âm chi thủy thu được, nó đã sớm thu rồi, tìm kiếm một chỗ an toàn từ từ luyện hóa.
Quang âm chi thủy không có cách nào nhập vào không gian trữ vật, nhìn như không lớn, nhưng nó nặng vô cùng, muốn di động một chút rất khó khăn, chớ nói chi là mang đi.
Nhưng nụ cười của Cửu Thủ Thao Thiết còn chưa hoàn toàn triển khai, chợt cứng lại.
Quang âm chi thủy đột nhiên chấn động kịch liệt, toát ra mảng lớn ánh sáng màu trắng, không ngờ chậm rãi khởi lai.
Đồng thời, một thủ hoàn màu trắng trên cổ tay Diệu Không sáng lên một mảnh tinh mang chói mắt, trong tinh mang mơ hồ ngưng tụ một cửa không gian, dường như muốn bỏ quang âm chi thủy vào trong đó.
Cửu Thủ Thao Thiết lập tức biến sắc, thầm mắng mình hồ đồ, Diệu Không đến từ thượng giới, trên người không chừng thật có không gian bảo bối có thể lấy đi quang âm chi thủy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...