Huyền Giới Chi Môn

Lam ảnh lóe lên, đáp xuống trước người Thạch Mục và Thái Nhi, hiện ra thân ảnh của Thủy Linh Tử.

Thân hình của hắn xem ra gầy gò còn ba phần, linh áp khí tức trên người so với trước kia yếu đi không ít, nhưng trong đôi mắt của hắn, một cổ lam quang mơ hồ xuyên thấu qua, toàn thân tản ra một cổ khí tức phiêu dật như tiên, dường như lúc nào cũng có khả năng hóa phong mà đi, tu vi hiển nhiên tiến hơn một bước.

- Ha ha ha! Mượn nhờ Hóa Linh Chi Thủy nơi đây, rốt cục luyện hóa sạch sẽ hoàn toàn nội khí hỗn độn trong thân thể Hàn Ly, khiến cho Thần Hồn và thân thể ta hoàn toàn phù hợp, chân khí cũng tinh thuần không ít, trong vòng mười năm nhất định có thể đạt đến Thần cảnh hậu kỳ!

Thủy Linh Tử vui sướng, hài lòng cười nói.

Thái Nhi thần tình khó coi, mặt âm trầm không nói.

- À, thật ra cần phải chúc mừng ngươi rồi.

Thạch Mục gật gật đầu, vui mừng hớn hở.

Thần tình của Thái Nhi, đương nhiên Thủy Linh Tử thấy được, cũng không để ý đến.

- Để các ngươi chờ lâu như vậy, thật xin lỗi, đi thôi, thủy hỏa tiên tinh ở phía trước.

Thủy Linh Tử nói, thân hình hóa thành một đạo lam quang, bay lên hang động.


Ánh mắt Thạch Mục hơi động, bước ra một bước, hóa thành một đạo hoàng ảnh, đi sát sau lưng Thủy Linh Tử.

Càng ngao du lên trên, sông ngầm quy mô càng lớn, sóng nước phát ra âm thanh vang dội, vang vọng trong hang động.

Hai người đã bay một hồi lâu, sông ngầm bất ngờ dài rộng ngoài dự liệu, không thấy bến bờ.

Lại bay gần 15", rốt cuộc hai người đã tới đến tận cùng sông ngầm.

Chỗ này rõ ràng là một vách núi màu đen nhẵn bóng, một thác nước hơn nghìn trượng từ trên trời giáng xuống, đập vào sông ngầm, văng lên vô số bọt nước.

Ngọn nguồn Hóa Linh Chi Thủy chính là nơi này.

Thạch Mục vô cùng kinh ngạc.

- Đi thôi, ở chỗ này.

Thủy Linh Tử vừa động thân hình, bay tới thác nước, bất ngờ chui vào.

Ánh mắt Thạch Mục nhất động, cũng không do dự, cũng bay vào địa điểm mà Thủy Linh Tử vừa bay, trên người sáng lên một tầng hoàng mang, ngăn cách Hóa Linh Chi Thủy.

Thác nước Thủy Mạc khá dày, chừng mấy trượng, nhưng xuyên qua Thủy Mạc, xuất hiện một hành lang đen như mực ở trước mắt.

Thạch Mục hơi biến sắc mặt, bởi vì có Hóa Linh Chi Thủy cản trở, trước đó thần thức hắn không thể dò xét tới đây.

Đường hành lang màu đen chỉ cao bằng đầu người, nơi này hoàn toàn bất đồng cùng hang động trước đó và Thạch Đầu, đen vô cùng đen, cho người một cảm giác quỷ dị, dường như có thể hấp dẫn hết thảy quang mang vào.

- Thạch đen này thật cổ quái a.

Thái Nhi nhìn đường hành lang, bất an dịch chuyển thân thể, nói.

- Đây là nam châm đen, có thể ngăn cách linh lực, không có gì nguy hiểm, đi thôi, thủy hỏa tiên tinh ở bên trong.

Thủy Linh Tử nói, cất bước đến gần thông đạo.

Thạch Mục vỗ vỗ Thái Nhi, cũng đi vào.


Đạp một bước tiến vào đường hành lang đen, đầu óc Thạch Mục lập tức ông một tiếng.

Trong hành lang bất ngờ tràn đầy một cổ từ trường cường đại, bước chân vào trong đó, thân thể như chìm vào vũng bùn, bước ra một bước rất là khó khăn.

Không chỉ có vậy, chân khí trong cơ thể của mấy người Thạch Mục cũng bị ảnh hưởng bởi từ trường, thoáng như con ngựa hoang cởi cương, đột nhiên tán loạn lên, thậm chí mơ hồ muốn phá thể phóng ra.

Sắc mặt hắn cả kinh, vội vàng vận chuyển công pháp thật nhanh, lúc này mới dùng sức mạnh áp chế lại chân khí tán loạn, khôi phục bình tĩnh trong cơ thể.

Ngoài thân Thủy Linh Tử và Thái Nhi cũng sáng rực lên, vội vàng sắc mặt đại biến, từng người vận chuyển công pháp, áp chế chân khí trong cơ thể.

- Ngươi... này thằn lằn, không phải nói không có nguy hiểm sao?

Thái Nhi vừa kinh vừa nộ quát, hào quang bảy màu ngoài thân lóe ra hỗn loạn.

Nó kiệt lực áp chế, nhưng không có tác dụng nhiều lắm.

Thủy Linh Tử kinh ngạc, hiển nhiên tình huống lúc bấy giờ cũng ngoài dự liệu của nó.

Trên người nó, lam quang cũng quanh quẩn, giống như nước gợn sôi trào sùng sục, nhưng so với Thái Nhi tình huống tốt hơn rất nhiều.

Vào thời khắc này, hai đạo hoàng mang lóe lên, đáp xuống người Thái Nhi và Thủy Linh Tử, nhoáng lên biến thành hai quang tráo màu vàng, bao phủ hai thân thể.

Quang tráo màu vàng ngăn cách hơn phân nửa lập trường quỷ dị, chân khí hỗn loạn trong cơ thể hai người lập tức thong thả hơn phân nửa, chút hỗn loạn còn sót lại, với hai thực lực kia, cũng dễ dàng vận công áp chế rồi, sắc mặt đều buông lỏng.


Sắc mặt Thủy Linh Tử âm trầm, đang muốn nói gì.

Quang mang trên vách đá phía sau hắn lóe lên, một đạo ánh sáng đen từ bên trong nhanh chóng bay ra, đánh ngang lưng Thủy Linh Tử.

- Cẩn thận!

Tiếng Thạch Mục bỗng vang lên, đồng thời một đạo hoàng mang nhanh như điện bay vụt tới, khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, ngăn lại ánh sáng đen kia.

Ầm ầm!

Một đoàn tia sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, phát ra tiếng nổ vang như sét đánh.

Ánh sáng đen bị đánh bay tức thì, nhưng không có vẻ đáng ngại, phảng phất uốn éo như vật còn sống, nhoáng lên một lần nữa rồi ngấm chìm vào đường hành lang trong vách đá, biến mất không thấy bóng dáng.

Thạch Mục buông cánh tay xuống, mắt nhìn vào địa điểm ánh sáng đen ngấm chìm vào vách đá, có vẻ trầm ngâm.

Ánh sáng đen duỗi ra co rụt lại rất nhanh, hắn không thể đoán được vật gì.

Vách đá đen không chỉ tản ra lực từ quỷ dị, còn có tác dụng ngăn cách thần thức, hắn ũng không thể xâm nhập vào vách đá dò xét.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui