Huyền Giới Chi Môn

Tu La tinh vực giống quả nhiên kỳ lạ.

- Loại kịch độc mãnh liệt quả thật rất hiếm thấy, nhìn tinh cầu này linh khí có chút nồng đậm, nếu chưa bị hủy diệt hoàn toàn, phía trên phải có lưu lại một số tộc quần trí tuệ, hoặc có thể là có được một số tin tức chính xác, có liên quan đến Cửu Thủ Thao Thiết.

Diệu Không hòa thượng ánh mắt lập lòe nói.

Thạch Mục gật đầu, hắn cũng chính là nghĩ tới điều này, mới đề nghị đến trên viên tinh cầu này.

Hai người đang định có hành động, một tiếng gào thét phẫn nộ từ cực xa truyền tới, cùng lúc đó còn có tiếng nổ oành đùng liên tiếp.

Hai người ngẩn ra, phóng thân hình lên cao, nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy ngoài ngàn dặm, bụi mù bay múa trong sơn cốc, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh cự đại trong bụi mù, gần đó vài đạo quang hoa lập lòe.

- Thật là buồn ngủ đã có người tặng gối đầu.

Thạch Mục trong mắt vui mừng, ha ha cười nói, thả người bay đi.

Diệu Không hòa thượng cũng hiển lộ nụ cười trên mặt.

Trong sơn cốc, ầm một tiếng, trong bụi mù bay ra một thân ảnh cự đại, rõ ràng là một con vượn hung bạo, đỏ như máu, cao chừng mười mấy trượng, đôi cánh dơi dài, cự đại đỏ như máu ở sau lưng, tay như cánh cửa, răng nanh đan xen nhau, trông thật vô cùng hung bạo.


Chung quanh bạo viên, mấy cái thân ảnh vây quanh.

Những thân ảnh mặc dù là hình người, nhưng trên hai má, trên cánh tay đều xuất hiện từng lớp từng lớp vảy màu đen, trên đầu còn có sừng dài như san hô, hiển nhiên là người dị tộc, trên người mặc áo giáp màu đen.

Những người này đều là Thánh giai tu vi, thi triển ra các loại pháp bảo, từng đạo quang mang đan vào một chỗ, tạo thành một tấm lưới lớn, vây quanh con bạo viên ở chính giữa, dường như định bắt sống con vượn này.

Con cự viên màu máu kia thực lực Thánh Giai Điên Phong, lực lượng vô cùng cường đại, hơn xa mấy tên dị tộc đó.

Trong lúc gầm thét, từng cổ huyết quang nồng đậm bắn ra, khiến cho pháp bảo tấm lưới của mấy tên dị tộc giáp đen kia liên tục chấn động, dường như muốn sụp đổ ngay tức thì.

Mấy tên dị tộc giáp đen sắc mặt khó coi, luống cuống tay chân thi triển ra các loại pháp quyết, ý đồ ổn định pháp bảo, đáng tiếc hiệu quả không tốt.

- Chà, con bạo viên kia!

Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng độn tốc, trong nháy mắt liền vượt qua cự ly ngàn dặm, đáp xuống gần sơn cốc, hắn nhìn bạo viên màu máu, chợt động lòng.

Bạo viên màu máu bất ngờ thi triển bí thuật triệu hoán hư ảnh huyết vượn, giống y như tên thủ lĩnh hải tộc gai xương kia.

Đầu cốt pháp bảo hải tộc gai xương kia, hẳn là dùng đầu lâu bạo viên huyết sắc luyện chế mà thành, không biết làm sao bạo viên huyết sắc có được đầu cốt của hải tộc gai xương kia.

Bất quá nghĩ đến Dũng Sĩ Chi Môn bí cảnh liên thông Tu La tinh vực và Lam Hải tinh, ngược lại cũng không phải không có khả năng.

Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng chẳng hề ẩn tàng thân hình, mấy tên dị tộc áo bào đen lập tức chú ý tới hai người, sắc mặt đều biến đổi, động tác trong tay lập tức chậm một chút.

Tinh quang trong mắt bạo viên huyết sắc lập tức đại thịnh, hét lớn một tiếng, huyết quang bên ngoài thân đột nhiên đại thịnh, ngưng tụ thành một hư ảnh huyết nhật cự đại.

Hư ảnh huyết nhật toát ra vạn đạo quang mang, lập tức hư không có tiếng nổ ầm ầm cực lớn, liên miên không dứt, dao động vô cùng cường đại khuếch tán từ phía trên, hư không cũng vặn vẹo theo đó.

Hư ảnh huyết nhật theo cánh tay bạo viên vung lên, đánh vào pháp bảo tấm lưới.

Ầm ầm một tiếng vang thật lớn, hư ảnh huyết nhật vỡ toạt ra, nhưng pháp bảo tấm lưới cũng bị chấn nát một chút.

Mấy tên dị tộc giáp đen đại chấn thân thể, đều bị đánh bay, một thiếu nữ giáp đen có tu vi yếu nhất trong đó, miệng phun ra một ngụm máu tươi.


Hung quang dữ tợn trong mắt bạo viên màu máu nổ bắn ra, thân hình khổng lồ vèo một tiếng, từ trong vòng vây bay ra ngoài, lao thẳng tới thiếu nữ giáp đen gần nó nhất, bàn tay khổng lồ đột nhiên chụp xuống.

Thiếu nữ áo bào đen bị một cổ lực lượng trói buộc toàn thân, không thể động đậy, trên mặt tràn đầy tuyệt vọng.

Mấy người khác phát ra kinh hô, nhưng thực lực của bọn hắn so với bạo viên huyết sắc vốn không theo kịp, thời khắc này đã chậm mất một bước, lại không kịp cứu giúp.

Mắt thấy đó hắc giáp thiếu nữ liền muốn bị nghiền nát.

Vào thời khắc này, quang mang trên mặt đất nhoáng lên, một cự chưởng già trời màu vàng đột ngột đưa ra, một tay lấy bạo viên màu máu kia.

Bạo viên kinh hãi, lập tức rống giận liên tục, quang mang thân thể màu máu bùng lên dữ dội, bắp thịt phồng lên, lông tóc dựng đứng, một cổ lực lượng vô cùng cuồng bạo đột nhiên bạo phát.

Đồng thời huyết quang toàn thân nó tăng vọt, biến thành các loại quang nhận, quang cầu màu máu, cùng công kích đánh vào bàn tay khổng lồ màu vàng.

Nhưng không có bất cứ tác dụng gì, bàn tay to lớn màu vàng không nhúc nhích, tất cả công kích kiến càng hám thụ vậy, không có cách nào rung chuyển bàn tay khổng lồ mảy may.

Quang mang trên bề mặt bàn tay khổng lồ màu vàng sáng ngời, mảng lớn tinh quang và phù văn màu vàng từ bên trong bay ra, ngưng tụ thành mấy đạo xiềng xích màu vàng to lớn, gắt gao trói chặc con bạo viên.

Vô số phù văn lớn chừng nắm tay từ xiềng xích màu vàng bay ra, ngấm chìm vào cơ thể bạo viên.

Huyết quang toàn thân bạo viên bỗng tiêu tán toàn bộ, toàn bộ chân khí trong cơ thể lập tức bị một cổ lực lượng cấm cố, thân thể ầm ầm một tiếng, từ giữa không trung, rớt ầm xuống đất.

Miệng nó vẫn đang gầm thét không thôi, nhưng mà chân khí bị cấm cố, chỉ bằng lực lượng nhục thân, lại càng không thể cởi bỏ xiềng xích trói buộc.


Thiếu nữ giáp đen đi một vòng đến cửa tử, lúc này mới phản ứng được, vội vàng cách xa bạo viên màu máu, há miệng to thở dốc, gần như mệt lả.

- Mặc nhi, ngươi không sao chứ?

Một trung niên dị tộc có hai má dài và hẹp, trên trán có một vết sẹo thật dài bay tới, dường như là trưởng bối của thiếu nữ, ân cần hỏi han.

- Ta không sao.”

hắc giáp thiếu nữ đó miễn cưỡng nói.

Bạo viên ở phụ cận rừng cây phía trên bóng người nhoáng lên một cái, Thạch Mục và Diệu Không hòa thượng thân ảnh của hiện ra.

Trên tay Thạch Mục còn lưu lại một chút hoàng mang, nhanh chóng tiêu tán bung ra, bàn tay to lớn màu vàng cũng nhoáng lên rồi ngấm chìm vào mặt đất, biến mất.

Mấy tên dị tộc giáp đen lúc này tụ tập chung một chỗ, đưa mắt nhìn nhau.

Tình huống này, dĩ nhiên bọn họ hiểu rõ là Thạch Mục xuất thủ kiềm chế bạo viên màu máu đó, tuy bọn họ không cảm giác được tu vi của hai người Thạch Mục, nhưng cử trọng nhược khinh kiềm chế bạo viên như thế, tuyệt đối là Thần cảnh đại năng.

Thạch Mục xuất thủ cứu thiếu nữ áo bào đen một mạng, cấm cố bạo viên, nhưng hai người là địch, hay là bạn thì không biết được rồi, mấy người nhất thời cũng không dám nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui