Sau lưng hai nàng, một người bước ra khỏi rừng trúc, chính là Kim Tiểu Thoa.
Nhìn hai người dắt tay nhau đi, ánh mắt Kim Tiểu Thoa lóe lên thần sắc phức tạp khó hiểu, nhưng nhanh chóng trở nên mừng rỡ.
..
Trong nháy mắt, Thạch Mục tới tiểu đảo đã bảy tám ngày, bốn người chung sống, kỳ thực hoà thuận vui vẻ.
Trên một khối thạch đài trong rừng trúc, Thạch Mục ngồi một bên, Chung Tú, Tây Môn Tuyết, Kim Tiểu Thoa, ba người ngồi đối diện Thạch Mục.
Thạch Mục giảng giải tu luyện tâm đắc, từ cạn đến sâu, chỉ điểm ba người tu luyện.
Tu vi Tây Môn Tuyết đã đến Thần cảnh trung kỳ, lĩnh ngộ Thạch Mục giảng đạo rất nhiều, Kim Tiểu Thoa và Chung Tú tu vi thấp hơn một chút, lĩnh ngộ chỉ điểm của Thạch Mục không sâu, dù vậy, liên tục nghe mấy Thiên Hậu, hai người đều có cảm giác chủng thể hồ quán.
- Không hỗ là tinh vực đệ nhất tu sĩ, nghe lời ngươi chỉ điểm một phen, còn hơn khổ tu trăm năm.
Kim Tiểu Thoa mừng rỡ nói.
- Tu luyện tâm đắc, ta có thể chỉ điểm các ngươi, nhưng mà linh khí Lam Hải tinh quá mỏng manh, khẳng định không có cách nào cung cấp cho tu sĩ các ngươi tu luyện.
Thạch Mục nói.
- Phu quân, chàng nói mang chúng ta ly khai Lam Hải tinh?
Chung Tú nhãn tình sáng lên hỏi.
Thạch Mục mỉm cười gật đầu.
Tây Môn Tuyết và Kim Tiểu Thoa nghe nói lời này đều vui mừng.
- Không gian bức tường ngăn cản với ta, muốn phá vỡ cũng không khó khăn, mang các ngươi thông qua hư không loạn lưu cũng không phải việc khó.
Thạch Mục cười cười, nói.
Ba người sớm đã đoán được nhất định Thạch Mục có biện pháp mang các nàng ly khai khỏi tiểu tinh cầu Lam Hải tinh xa xôi này, nhưng Thạch Mục không nói, ba người lo được lo mất, nên cũng không hỏi.
Thời khắc này nghe Thạch Mục nói chuẩn xác như thế, ba người đều quá đỗi mừng rỡ.
Sống khổ cực tại Lam Hải tinh trăm năm, rốt cục có thể ly khai rồi.
- Vậy khi nào chúng ta động thân?
Kim Tiểu Thoa nóng vội nhất, lập tức hỏi.
Nàng bị Thần cảnh bình cảnh vây khốn nhiều năm, mấy ngày nay nghe Thạch Mục chỉ điểm, nàng mơ hồ cảm thấy bình cảnh bắt đầu buông lỏng, chỉ cần tìm một nơi có linh khí nồng đậm khổ tu, nói không chừng có thể lập tức đột phá.
- Dĩ nhiên là khi nào cũng được, nhưng sau này không biết còn có cơ hội quay trở lại Lam Hải tinh này hay không, ta nghĩ nên đi bốn phía chung quanh xem xét một chút.
Thạch Mục có vẻ thẫn thờ, nói.
Ba nàng liếc nhau, đã chờ trăm năm rồi, đương nhiên sẽ không quan tâm mấy ngày.
Trước tâm tình của Thạch Mục, các nàng cũng có thể cảm nhân được.
- Rốt cục có thể rời nơi này rồi, hôm nay là ngày tốt như vậy, nếu như không chúc mừng một phen thì thật là đáng tiếc rồi.
Bốn người yên lặng một hồi, Kim Tiểu Thoa chợt đứng lên, hưng trí bừng bừng nói.
- À, Tiểu Thoa tỷ tỷ, tỷ lại có chủ ý quái gì đó.
Chung Tú nhẹ nhàng cười nói.
Khóe miệng Tây Môn Tuyết cũng mỉm cười.
Ba người ẩn cư ở chỗ này đã trăm năm, Chung Tú và Tây Môn Tuyết đều là người thích yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng đi ra ngoài, phần lớn thời gian đều đóng cửa tinh tu, nhưng Kim Tiểu Thoa lại cực kỳ hiếu động, thường xuyên có một số chủ ý cổ quái kỳ lạ, khiến cho hai người các nàng dở khóc dở cười.
Nhưng cũng nhờ có nàng, thời gian trăm năm mới không kham khổ như vậy.
- Cái gì gọi là chủ ý quái, bất quá ta biết một nơi rất tốt, xem ra lúc này phải có một trận náo nhiệt, chúng ta có thể đi tham dự một chút.
Kim Tiểu Thoa liếc mắt, sau đó thần bí cười nói hề hề.
Thạch Mục và Chung Tú đều cười, đề nghị của Kim Tiểu Thoa thật ra không sao.
- Các ngươi đi thôi, ta không thích ứng hoàn cảnh như vậy.
Đôi mi thanh tú của Tây Môn Tuyết khẽ nhíu, lên tiếng nói.
- Làm sao mà không đi, lúc bình thường ta nghĩ ra chủ ý gì ngươi đều không tham dự, hôm nay ngươi đừng nghĩ trốn.
Kim Tiểu Thoa bắt Tây Môn Tuyết lại, nói.
- Tiểu Thoa tỷ tỷ nói không sai, khó có được hôm nay chúng ta hưng trí rất cao, cùng náo nhiệt một chút đi.
Chung Tú cũng cười nói.
Nghe thấy Chung Tú cũng nói như thế, Tây Môn Tuyết chần chờ, mắt đẹp lặng lẽ nhìn Thạch Mục.
Thạch Mục vừa lúc cũng nhìn lại, tầm mắt hai người giáp nhau, Tây Môn Tuyết mặt ửng đỏ, cuống quít cúi đầu.
Tuy hai người giải mở khúc mắc, nhưng hai bên chưa hề nói rõ ra, nhất là Tây Môn Tuyết đối mặt Thạch Mục, dường như càng thêm ngượng ngùng so với trước kia.
- Cứ quyết định như vậy đi.
Kim Tiểu Thoa cười duyên một tiếng, đôi mắt phân minh chuyển động một cái, lóe lên một chút giảo hoạt.
..
Ngọn núi Hắc Sơn sâu nơi Man tộc Hoang Nguyên, có mười mấy ngọn núi hợp thành một dãy núi không nhỏ. Mười mấy ngọn núi đều cao ngất như mây trên trời, hình dáng có chút bất ngờ, thoạt trông như từng thanh Đại Hắc đao to lớn cắm vào đất.
Ngọn núi nhỏ tên là Đao Phong, rất nhiều mỏ đồng thạch đen, có thể chế tạo ra đao kiếm sắc bén, cực kỳ nổi danh trong phạm vi chung quanh mấy ngàn dặm.
Đáng tiếc mỏ đồng thạch đen này rất khó tinh luyện, chỉ có một số ít tộc quần mới có kỹ thuật ấy.
Màn đêm buông xuống, trong một sơn cốc yên tĩnh nơi dãy núi Đao Phong, lửa trại thiêu đốt hừng hực, gần như ánh đỏ không trung.
Có gần vạn người Man tộc tụ tập nơi này, vây quanh lửa trại vừa múa vừa hát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...