Thạch Mục nhìn phù văn, cau mày hỏi.
Thái Nhi nổi giận chờ Thủy Linh Tử, chuyện nó lo lắng nhất quả nhiên đã xảy ra rồi, quả nhiên tên Băng Tích dịch đến đây vì việc này.
- Đương nhiên là ký kết khế ước nhận chủ cùng ngươi, làm Linh Thú của ngươi.
Thủy Linh Tử cười nói.
Thạch Mục nhìn thẳng Thủy Linh Tử, nhất thời không nói gì.
Thủy Linh Tử cũng không có ý thúc giục, hai người cứ như vậy nhìn nhau.
- Ngươi làm như vậy vì cái gì? Còn nữa, vừa rồi dường như ngươi rất hưng phấn, xảy ra chuyện gì tốt hay sao?
Hồi lâu, Thạch Mục chậm rãi lên tiếng.
- Chuyện tốt? Coi là vậy đi. Ta làm như vậy đương nhiên là có nguyên nhân, đó chính là muốn đi thượng giới, chỉ có đến chỗ ấy, ta mới có thể tìm được phương pháp Vĩnh Sinh chân chính.
Thủy Linh Tử cười hắc hắc.
- Đi thượng giới? Hiện tại Huyền Giới Chi Môn đã đóng cửa, ngươi khiến cho ta mở ra một lần nữa, điều này là không thể nào.
Thạch Mục nghe vậy kinh ngạc, sau đó nhíu mày, lắc đầu nói.
- Ngươi yên tâm, dĩ nhiên ta sẽ không để ngươi làm những chuyện đó, không cần Huyền Giới Chi Môn, ngươi vẫn có thể đi lên thượng giới.
Thủy Linh Tử cười nói.
- Chỉ giáo coi?
Thạch Mục thật có chút kinh ngạc rồi, hỏi.
Thái Nhi cũng bất chấp phẫn nộ, nhìn Thủy Linh Tử, có vẻ hiếu kỳ.
- Thạch Mục, từ khi Huyền Giới Chi Môn khai mở, chẳng lẽ ngươi không nhận ra có cái gì khác biệt thế giới này?
Thủy Linh thu hồi vẻ mặt cười đùa, nói.
Thạch Mục nghe vậy ngẩn ra, lập tức trầm ngâm, nhắm hai mắt lại, dường như đang cảm ứng cái gì.
Sau một hồi lâu, hắn chợt mở hai mắt ra.
- Có chút biến đổi, trong minh minh dường như nhiều hơn một ít gì đó.
Thạch Mục lên tiếng.
- Có sao? Thế sao ta không phát hiện?
Thái Nhi cũng nhắm hai mắt lại, thử cảm nhận biến hóa mà Thạch Mục nói, nhưng không cảm thấy cái gì.
- Đó là đại đạo pháp tắc của không gian Huyền Giới này, là từ trong Huyền Giới Chi Môn bay ra, nói cách khác, những pháp tắc, xuất xứ từ thượng giới.
Thủy Linh Tử nói.
Thạch Mục nghe vậy cả kinh.
Hắn thời khắc này tuy rằng tu vi đã tuyệt đỉnh, đối với những huyền diệu của các loại đại đạo pháp tắc cũng khó giải thích, vẫn hiểu không sâu.
- Không gian Huyền Giới chúng ta bắt đầu từ thời kỳ thượng cổ, hoàn toàn thiếu sót thiên đạo pháp tắc, do đó giới tu luyện chúng ta, bất kể khổ tu như thế nào, đề thăng thực lực, cũng không thể bằng vào lực lượng của chính mình phi thăng tới thượng giới.
Thủy Linh Tử nói.
- Lại có chuyện này!
Thạch Mục kinh ngạc nói.
- Về phần tại sao lại như thế, ta cũng không biết, muốn biết nguyên nhân e rằng phải tới thượng giới mới có thể tìm được. Nhưng mà sau khi Huyền Giới Chi Môn khai mở, không ngờ lại bổ sung toàn bộ đại đạo pháp tắc. Ta có thể cảm giác được, không gian Huyền Giới và thượng giới liên hệ gia cố rất nhiều. Sau này chỉ cần tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, liền có thể khảo nghiệm một số lôi kiếp phát động đại đạo, thông qua khảo nghiệm, có thể phi thăng tới thượng giới.
Thủy Linh Tử nói.
Thạch Mục nghe vậy, mặt vui mừng hớn hở.
Không có thể đi tới thượng giới, trong lòng hắn thật ra có chút tiếc nuối, bây giờ lại có phương pháp phi thăng này.
- Với tu vi ngươi hiện giờ, rất nhanh sau đó liền có thể phát động khảo nghiệm, chỉ cần trở thành Linh Thú của ngươi, ắt là có thể đi theo cùng ngươi, phi thăng tới thượng giới.
Thủy Linh Tử tiếp tục nói.
Thái Nhi nghe nói lời này, lập tức cũng mừng rỡ.
Thạch Mục chợt trầm sắc mặt xuống.
Hắn còn muốn tìm Chung Tú, bây giờ còn không phải là lúc phi thăng.
- Ngươi yên tâm đi, ta biết một phương pháp phong ấn, có thể tạm thời phong ấn tu vi của ngươi, chỉ cần ngươi không dùng lực lượng vượt qua hạn độ này, chắc là lôi kiếp sẽ không giáng xuống.
Thủy Linh Tử dường như nhìn thấu lo lắng của Thạch Mục, nói.
- Vậy thì đa tạ ngươi rồi.
Thạch Mục nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, nói.
Nói đoạn, hắn nhất chỉ, một chút tinh huyết bay ra, mi tâm cũng sáng óng ánh, một cổ Thần Hồn Lực phi ra, cùng tinh huyết dung nhập vào trong phù văn trong suốt.
Vù vù!
Phù văn vỡ vụn ra, biến thành vô số phù văn nhỏ hơn, hơi dao động, ngưng tụ thành một khế ước pháp trận.
Pháp trận thành hình, lập tức liên tục lập lòe ba lượt, tiêu tán bung ra, biến thành hai đạo lưu quang, ngấm chìm vào trong cơ thể Thạch Mục và Thủy Linh Tử.
Thái Nhi khẽ hừ một tiếng, quay đầu đi.
Nó cũng không nói gì, xem như ngầm chấp nhận Thủy Linh Tử.
Sau đó, Thạch Mục không ở chỗ này lâu, thân hình thoắt cái, hóa thành một đạo lưu quang phi độn đi xa.
Hắn không đi hướng Thiên Môn truyền tống trận, mà trực tiếp phóng lên cao.
- Thạch tiểu tử, ngươi làm gì thế?
Thủy Linh Tử ngẩn ra, hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...