Huyền Giới Chi Môn

Một âm thanh vang lên.

Các tướng sĩ của hạm đội Thiên Đình ở phía sau hắn đứng trang nghiêm. Tất cả đều tránh sang hai bên, lộ ra một thông đạo rộng rãi, đi thẳng tới một vòng xoáy cực lớn trên Giang Đảo.

Thạch Mục thấy vậy, chân mày hơi nhíu nhưng không hề có bất kỳ nhúc nhích nào.

- Thạch minh chủ, mời.

Ân Phá lại nói một tiếng, nụ cười trên mặt càng tăng lên vài phần.

Thạch Mục cười nhạt, cũng không nói thêm gì nữa. Hắn giơ tay lên, sau đó bay về phía trước mặt.

Đám người Lục Quỳ Chung ở phía sau nhìn thấy vậy, đều đuổi theo. Không bao lâu, ba mươi vạn đại quân trùng trùng điệp điệp đi tới phía trước vòng xoáy cực lớn.

Trong quá trình này, Thạch Mục thoáng cảm ứng, phát hiện chỗ vòng xoáy cực lớn trước mắt này, chính là một thông đạo không gian truyền tống tương đối đặc biệt. Trong đó khiến cho hắn cảm giác được khí tức thậm chí có mười phần tương tự với tinh thạch.

Thiên Đình xâm nhập các tinh vực lớn, phái ra mấy chục vạn vạn đại quân, muốn thông qua loại truyền tống trận khổng lồ này tới tiến hành truyền tống.

Hắn vừa nghĩ tới điều này, liền nhìn về phía đám người đằng sau gật đầu. Sau đó hắn quay người lại, bay vào trong đó trước. Không gian trước mắt vặn vẹo biến đổi một hồi, sau đó lập tức nhất thời sáng lên, xuất hiện ở trên đỉnh một ngọn núi thật lớn.

Trong không trung phía sau, một vòng xoáy không gian cực lớn chậm rãi xoay tròn.


Trên đỉnh núi là một quảng trường khổng lồ. Gần đó có vô số kiến trúc cao, với phong cách nặng nề cao lớn làm chủ, là một chỗ quân doanh.

Lúc này ở gần quảng trường đỗ hơn mười chiếc chiến hạm của Thiên Đình đang lơ lửng giữa không trung. Nhiều đại quân với trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Những đại quân này thoạt nhìn chỉ đang đề phòng. Xung quanh cũng không có quân mai phục. Trong lòng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vòng xoáy không gian phía sau liên tục chấn động. Nhiều đại quân từ bên trong bay ra.

Ba mươi vạn đại quân do Thạch Mục dẫn qua, rất nhanh đều xuất hiện ở trên quảng trường.

Ân Phá rất nhanh cũng từ trong vòng xoáy không gian bay ra, hạ xuống bên cạnh Thạch Mục.

- Thạch minh chủ, xin mời đi theo ta.

Hắn khẽ cười một tiếng, bay về phía trước.

Trong lòng Thạch Mục thoáng động, phi thân đi theo, cùng hắn sóng vai mà đi.

Đám người Lục Quỳ Chung vội vàng dẫn theo đại quân, đi theo phía sau.

Bay trong, thần thức Thạch Mục phóng ra ngoài. Đồng thời ánh mắt hắn nhìn lướt qua xung quanh.

Từ nơi đây phóng tầm mắt nhìn lại, bầu trời xanh thẳm. Nhiều đám tường vân màu trắng, chập chùng nối liền không dứt.

Phía dưới lại là một dãy núi liên miên xanh biếc, nghìn ngọn núi cạnh nhau, biển mây quấn quanh.

Biển mây không ngờ không phải là tầm thường sương mù, mà là linh khí thiên địa nồng đậm đến mức tận cùng, hình thành linh vụ.

Trong các ngọn núi thỉnh thoảng cũng có một vài thác nước lớn nhỏ. Không ngờ đó là những thác nước cũng ẩn chứa linh khí nồng đậm.

Từng tiếng thú rít gào, tiếng hạc kêu thỉnh thoảng từ trong bốn ngọn núi nối liền truyền ra, thật giống vởi tiên cảnh.

Ánh mắt Thạch Mục lóe lên. Mặc dù hắn đã gặp qua vô số Động Thiên Phúc Địa, nhưng không có bất kỳ một chỗ nào có thể so sánh được với cảnh tượng trước mặt này.

Ở đây linh khí thiên địa, so với không gian thiên cấp cao nhất của thánh địa Thanh Lan, sợ là còn muốn nồng đậm hơn gấp mấy lần.


Có Linh Địa như vậy, lo gì không bồi dưỡng ra được nhân tài. Thảo nào thủ hạ của Thiên Đình có chiến lực lớn như vậy.

- Thạch minh chủ, ở đây như thế nào? Còn có thể lọt vào nhãn giới của ngài hay không?

Ân Phá chú ý tới động tác của Thạch Mục, khẽ cười hỏi.

- Đúng là một chỗ Động Thiên Phúc Địa thế gian khó tìm. Chỉ là không biết để thành tựu phồn hoa ở đây, phải trả giá bao nhiêu tinh cầu khô kiệt, hủy diệt.

Thạch Mục thản nhiên nói.

Dáng vẻ tươi cười của Ân Phá chợt cứng đờ. Hắn có chút ngượng ngùng, cười gượng vài tiếng, không nói gì nữa.

Để chiếu cố cho đại quân phía sau, tốc độ bay của Thạch Mục cũng không nhanh.

Ân Phá cũng chỉ đành phải giảm tốc độ bay xuống.

Sau gần nửa canh giờ, nhóm người đi tới sâu bên trong dãy núi.

Vào thời khắc này, hai cột ngọc Bàn Long lớn vô cùng, nối thẳng với trời cao xuất hiện ở trước mắt mọi người, giống như hai cây cột thông thiên.

Giữa hai cây cột ngọc Bàn Long treo ngang một tấm biển cực kỳ khổng lồ bằng phỉ thúy. Trên đó viết ba chữ lớn bằng vàng lóng lánh: Nam Thiên Môn!

Mảng lớn khí lành với ánh sáng màu vàng từ trên Nam Thiên Môn phóng ra, gần như phong tỏa không gian trước mặt.

- Thạch minh chủ, nơi này chính là Nam Thiên Môn của Thiên Đình. Mời vào.


Ân Phá nói một câu, hạ xuống.

Thạch Mục khẽ gật đầu. Thần sắc trên mặt hắn không thay đổi, nhưng trong lòng thoáng động.

Chẳng biết tại sao, chỗ trước mắt này cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc. Hình như đã gặp qua ở chỗ nào.

Hắn rất nhanh nhớ ra, dường như là một cảnh trong mộng của Bạch Viên.

Ý niệm trong đầu hắn chuyển động, thân thể cũng rơi xuống.

Dưới Nam Thiên Môn, vô số tiên binh tiên tướng mặc giáp màu vàng đông nghịt, ngạo nghễ. Bọn họ đứng tách ra làm hai bên, cầm trường đao trường kiếm, cầm kích treo roi.

Ngoại trừ những tiên tướng tiên binh này còn có thật nhiều cung nga tuyệt mỹ, đứng thật chỉnh tề, xếp thành hai bên. Trong tay cầm sắt tương hòa, tiên nhạc bay bổng.

Ở dưới mây mù xung quanh lượn lờ làm nền, có vẻ cực kỳ long trọng.

- Cung nghênh Thạch minh chủ giá lâm!

Mắt thấy đám người Thạch Mục hạ xuống, tất cả Tiên Binh tiên tướng cùng hét lớn, âm thanh chấn động trăm dặm, dư âm vang vọng trong hư không không dứt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui