Huyền Giới Chi Môn

Phí Đô nhướng mày, chỗ cây roi bị đứt có dấu vết đốt cháy, bên trên thủ trượng trong tay Sa Lãng mơ hồ toả ra hắc quang có hình ngọn lửa.

“Hắc hắc, không ngờ chỉ ngắn ngủi vài năm không gặp mà Vu Hỏa Thuật của ngươi lại có chút tiến bộ. Chẳng qua chỉ với chút mánh khóe vụn vặt ấy mà đã nghĩ chống lại dũng sĩ của Thiên Lang Bộ chúng ta sao?” Phí Đô cười lạnh nói, trên người gã đột nhiên tản mát ra một cỗ khí thế bàng bạc, chiến lang màu đen dưới thân ngửa mặt lên trời tru một tiếng.

Hai mươi mấy đầu chiến lang đằng sau cũng đồng thời tru lên, đám bộ binh đằng sau cũng thuận theo hú lên như tiếng sói tru, đồng loạt tiến lên trước một bước, một cỗ chấn động cổ quái nhưng vô hình lập tức tràn ra, áp bách về phía trước.

Sa Lãng bị cỗ khí thế này đập vào mặt, sắc mặt liền trầm xuống, lập tức nhận ra đây là thủ đoạn mà Thiên Lang Bộ thường dùng để nhiễu loạn nhân tâm.

Đang cân nhắc, pháp trượng trong tay liền mạnh mẽ vung lên, một đạo hắc quang bắn ra hóa thành một màn sáng màu đen chắn trước các tộc nhân của bộ lạc mình. Màn sáng vừa thành hình, cỗ chấn động vô hình kia đã tràn tới mãnh liệt!

Một tiếng giống như xé lụa khó chịu vang lên, màn sáng màu đen lập tức tán loạn, nhưng cuối cùng cũng có thể ngăn cản cỗ chấn động khổng lồ kia lại.

Mặt Sa Lãng hiện lên nét đỏ ửng, thân thể lui về sau một bước, hắc quang trên thủ trượng tiêu tán.

Trên mặt tộc nhân Đằng Nha Bộ hiện lên vẻ sợ hãi, nhìn về phía Sa Lãng, những không có ai lui nửa bước.

“Sa Lãng, nếu thức thời thì không nên cuồng vọng đối nghịch với Thiên Lang Bộ chúng ta. Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là giao ra vật ta muốn, hoặc là bị diệt tộc, ngươi chọn lấy một cái đi.” Phí Đô cười lạnh nói.

Sắc mặt Sa Lãng tái nhợt, nhìn hai mươi mấy tên đồ đằng dũng sĩ trước mặt, sắc mặt âm tình bất định.

“Hai mươi gánh lương thực thì quá nhiều, ta chỉ có thể cho các ngươi năm gánh, rượu ngon và ngựa trong bộ lạc còn một chút, có thể dâng lên đủ số, ngươi thấy sao?” Thật lâu sau hắn mới chậm rãi nói.

Nghe thấy tộc trưởng đáp ứng, trong Đằng Nha Bộ, không ít người lộ ra vẻ mặt giận dữ, lại bắt đầu gào thét.

Sa Lãng vung tay lên, đè thanh âm bất mãn xung quanh xuống.

“Hắc hắc, năm gánh lương thực? Sa Lãng ngươi cho rằng Thiên Lang Bộ chúng ta là ăn mày sao? Hai mươi gánh lương thực! Một hạt cũng không được thiếu! Đúng rồi, thiếu chủ của chúng ta nói, từ năm ngoái được gặp mặt Sa Kiều con gái ngươi cho đến nay hắn vẫn nhớ mãi không quên. Nếu như ngươi có thể đáp ứng cho nàng làm thị thiếp của thiếu chủ thì số lương thực đó có thể miễn đi. Đấy chính là vinh quang của Đằng Nha Bộ các ngươi, mau giao nàng ra đi.” Phí Đô cười gằn nói.

“Phí Đô, ngươi không nên lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, Đằng Nha Bộ chúng ta tuy không lớn nhưng không phải là ai cũng có thể tới vũ nhục khi dễ được!" Sắc mặt Sa Lãng phát lạnh, lạnh lùng quát.

Tộc nhân Đằng Nha Bộ đằng sau lại càng là giơ vũ khí lên, một mảnh thanh âm leng keng vang lên.


“Rất tốt, nếu như các ngươi đã muốn chết thì ta không khách khí!” Sắc mặt Phí Đô trong chốc lát liền xanh thẫm, khóe miệng hiện lên vẻ cười lạnh tàn nhẫn, vung tay lên.

Hai mươi mấy tên kỵ sĩ Thiên Lang lập tức đồng loạt biến thành cương thiết, như nước lũ phóng về phía Đằng Nha Bộ. Hơn một trăm tên Man tộc bình thường khác cũng ào ào xông tới.

“Mau lui về bên trong!” Sa Lãng lớn tiếng hạ lệnh, đồng thời miệng tụng chú ngữ, pháp trượng trong tay lập tức toả ra ánh sáng đen nồng đậm.

Trên bầu trời bỗng nhiên hiện ra một đoàn mây đen, thanh âm “quang quác” từ trong đó truyền ra.

Sau một khắc, mấy chục đầu quạ đen từ trong đó lao ra, như hóa thành mấy chục đạo mũi tên nhọn bắn về phía đám kỵ binh của Thiên Lang Bộ.

Tốc độ của những con quạ màu đen kia cực nhanh, mỏ chúng sắc bén như mũi dùi, so với mũi tên thật còn lợi hại hơn nhiều.

Mấy tên kị binh Thiên Lang Bộ đi đầu tránh không kịp, trên đùi và thân thể lập tức bị mấy con quạ đen mổ trúng, bỗng chốc ngã khỏi lưng sói.

Thân thể cứng cỏi của đồ đằng dũng sĩ cũng không có cách nào đề phòng cú vồ, đập của quạ đen. Trên người mấy tên này lập tức thấy máu. Trong đó có một kẻ xui xẻo, bị một con quạ đen mổ trúng hốc mắt, giống như một thanh gai nhọn đâm thật sâu vào trong đầu hắn.

Tên đồ đằng dũng sĩ tu vi Hậu Thiên sơ kỳ này kêu thảm một tiếng, thân thể té lăn ra trên mặt đất, lăn lộn hai cái rồi bất động.

Sa Lãng lớn tiếng đọc chú ngữ, vầng sáng màu đen trên người một lần nữa sáng rực lên, từ một chỗ trong bộ lạc, một đạo ánh sáng đen đột nhiên bắn ra, lóe lên rồi nhanh chóng chui vào trong cơ thể lão.

Quầng sáng đen trên người Sa Lãng cuồn cuộn, mơ hồ tạo thành hình dạng của một con quạ đen, pháp trượng trong tay lão lập tức phát tán ra trận trận ánh sáng màu đỏ.

Dưới ánh sáng màu đỏ, sắc mặt của lão cũng bị nhuộm hồng.

Lão hét lớn một tiếng, pháp trượng trong tay giống như trường mâu đâm ra, tốc độ nhanh gấp bội trực tiếp xuyên thủng ngực của một gã kỵ sĩ Thiên Lang đang xông lại, bắt đầu cứng rắn thiêu đốt gã.

Giờ phút này lại có hai đạo hắc quang từ trong bộ lạc phóng ra, chui vào thân thể hai dũng sĩ đồ đằng khác của Đằng Nha Bộ, dù màu sắc của hắc quang nhạt hơn rất nhiều so với đạo kia của Sa Lãng.

Tuy vậy, tinh thần hai người đó cũng đại chấn, binh khí trong tay hiện lên một tầng ánh sáng màu đỏ nhàn nhạt, lực công kích tăng lên nhiều.


Ba người phấn khởi anh dũng, liên hợp với những chiến sĩ khác của bộ lạc, tạo thành một đạo phòng ngự. Bất chấp một cái giá lớn hy sinh hơn hai mươi tộc nhân bình thường, mới miễn cưỡng ngăn được bước tiến của Thiên Lang Bộ.

Phí Đô giận dữ, hơn hai mươi tên đồ đằng dũng sĩ này đều là thủ hạ đắc lực của y, có thể coi là binh sĩ của riêng y, chết một người cũng là một tổn thất nghiêm trọng.

Gã hét lớn một tiếng rồi mạnh mẽ vung tay lên, một đạo ánh sáng đen từ trong tay gã bắn ra, nhanh như thiểm điện.

Sa Lãng đang dùng pháp trượng kịch chiến với một tên kỵ sĩ Thiên Lang có tu vi Hậu Thiên trung kỳ dùng song chùy, thì trên ngực bỗng nhiên đau nhói, động tác trì trệ, hắn cúi xuống nhìn, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Bộ ngực lão lộ ra một lỗ lớn, miệng vết thương cháy đen.

Một tiếng "Rầm" thật lớn vang lên!

Chỉ chậm trễ có một chút như vậy, tên kỵ binh kia đã dùng cặp búa lớn trong tay oanh kích lên người Sa Lãng, quất lão bay vèo ra ngoài.

"Tộc trưởng!" Sắc mặt đại hán tóc vàng đại biến, hét to một tiếng.

Gã vừa mới phân tâm một cái, một cây trường thương màu đen từ phía đối diện đã loé lên, như độc long xuất động đâm thẳng vào yết hầu gã, máu tươi phun điên cuồng, bắn tung toé.

Đại thế đã mất, tên dũng sĩ cuối cùng của tộc Đằng Nha chỉ kiên trì được thêm mấy hơi thở rồi cũng chết dưới loạn thương của vài tên kỵ sĩ Thiên Lang.

Bên kia ba người đều trừ. Lang kỵ binh của bộ lạc Thiên Lang tuy cũng chết mất vài người nhưng căn bản là không ảnh hưởng gì tới chiến cuộc. Đã không có Sa Lãng cùng hai gã dũng sĩ đồ đằng, phòng ngự của bộ lạc Đằng Nha nhanh chóng bị bọn Lang kỵ binh phá vỡ. Cứ một lần vũ khí trong tay bọn chúng vung lên thì lại có một tộc nhân Đằng Nha mất đi.

"Đi theo ta, nhớ bắt sống đấy!"

Phí Đô giương đao, thúc con sói dưới thân, mang theo trăm tên bộ binh Man nhân còn lại, gào thét vọt vào trong bộ lạc.

Gió tanh mưa máu lập tức bao phủ toàn bộ bộ lạc Đằng Nha!

. . .


Sắc trời tối muộn, đám người Thạch Mục, Sa Kiều, Sa Tinh đang trên đường trở về bộ lạc.

Thạch Mục cưỡi Tứ Bất Tượng, sóng vai đi bên cạnh hai tỷ đệ Sa Kiều, Sa Tinh. Bên cạnh yên còn treo một con hoẵng màu vàng.

Trong tay Thạch Mục đang cầm một viên cầu màu vàng, to cỡ quả trứng gà, sờ tới sờ lui. Viên cầu này trông như một viên cầu đá, nhưng lại tản mát ra từng luồng hương thơm kỳ dị.

"Hôm nay may mà có chư vị giúp đỡ mới bắt được con hoẵng này." Thạch Mục cất viên cầu màu vàng vào một cái túi nhỏ, treo ở bên hông. Sau đó mới chắp tay hướng mọi người chung quanh và sau lưng nói tiếng cảm tạ.

Để bắt được con Huân Chương Thú này, một nhóm hơn mười người phải bỏ ra không ít công sức, vất vả trọn một ngày mới thành công.

"Mục đại ca ngươi quá khách khí rồi. Tộc nhân Đằng Nha chúng ta giúp đỡ bằng hữu là việc đương nhiên mà." Sa Tinh thò tay vỗ lồng ngực một cái, lớn tiếng nói.

Các tộc nhân trẻ tuổi còn lại cũng là nhao nhao xua tay, bắt đầu nói lên lời từ biệt với Thạch Mục.

Sa Kiều cưỡi ngựa đi theo một bên, thần sắc có chút cô đơn buồn bã, một mực giữ im lặng.

Đối với việc này trong nội tâm Thạch Mục cũng là thở dài, không lên tiếng nói chuyện với nàng ấy.

Trong bầu không khí có chút náo nhiệt, đoàn người nhanh chóng đi đến phụ cận bộ lạc.

Lông mày Thạch Mục đột nhiên nhíu chặt, thị giác siêu cường khiến cho hắn từ xa đã nhìn thấy vài cột khói đen nhạt đang bốc lên từ chỗ bộ lạc. Bầu trời phía trên dường như còn lơ lửng một tầng mây đen mỏng, khắp nơi lộ ra không khí quỷ dị.

Trong lòng hắn chợt xuất hiện cảm giác không may mắn, sắc mặt dần chìm xuống.

"Mục đại ca, làm sao vậy?" Sa Kiều kỳ thật luôn một mực âm thầm chú ý đến Thạch Mục, nàng là người đầu tiên phát hiện sự khác thường của hắn, sau khi do dự một chút, liền mở miệng hỏi.

"Chỗ bộ lạc hình như có gì đó không đúng, chúng ta nhanh chân lên một chút." Sắc mặt Thạch Mục ngưng trọng nói ra.

Những người khác nghe nói như vậy, vẻ mặt cũng hơi đổi, ánh mắt đổ về phía bộ lạc nhìn lại. Nhưng với thị giác của bọn họ, làm sao có thể nhìn ra cái gì. Chẳng qua thấy thần sắc của Thạch Mục nghiêm túc, cả đám cũng vội vã đẩy nhanh tốc độ.

Không lâu lắm, đoàn người đã đi đến thượng nguồn con sông nhỏ, thoáng cái, cả đám đều ngây dại.

Bộ lạc Đằng Nha...Đã không có ở đây...Nơi đây đã biến thành một mảnh phế tích. Lều vải vốn toạ lạc hai bên sông nhỏ nay hầu như bị thiêu huỷ không còn, khói xanh hiện vẫn còn bốc lên.


Bên trong tàn hoàn đoạn bích*, từng cỗ thi thể ngổn ngang chồng chất lên nhau, có người già, có trẻ nhỏ, còn có các chiến sĩ Đằng Nha tộc, búa đá, xương mâu rơi tán loạn trên mặt đất.

(tàn hoàn đoạn bích: cây nêu gãy ngã, bức tường đổ nát => ý chỉ là hoàn cảnh sống bị phá huỷ rất thảm)

Nguyên một đám gương mặt người thân quen, nay tất cả đều biến thành thi thể cứng ngắc. Có rất nhiều người thân thể còn bị chặt ra làm vài khúc, có thể thấy hung thủ ra tay tàn nhẫn dị thường. Mặt đất hai bên bờ sông hầu như bị máu tươi thấm đẫm, mùi máu tanh gay mũi.

Trên mặt đám người Sa Kiều, Sa Tinh lộ ra thần sắc kinh hãi tuyệt vọng. Một lát sau, bọn hắn gào lên một tiếng đứt ruột đứt gan, nhảy xuống vật cưỡi, chạy như điên về phía phế tích bộ lạc.

"Phụ thân...Đại ca..."

"Tiểu muội..."

"Ô ô...Không, đây không phải là thật..."

Bọn họ lệ rơi đầy mặt, miệng khóc nức nở, nhao nhao tìm kiếm thân nhân của mình trong đám phế tích.

Thân hình Thạch Mục thoáng cái lắc lư đứng không vững, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Mấy năm nay, trên chiến trường hắn sớm đã quen với cảnh giết chóc mưa máu, nhưng giờ phút này, lòng của hắn lại đau nhức kịch liệt như có đao xoắn.

Ngay tại đêm qua, hắn vẫn còn cùng những người Man nhiệt tình lại chất phát này nâng cốc nói cười, xem múa nghe hát.

Tuy rằng sinh hoạt của bọn họ kham khổ, vật tư thiếu thốn, nhưng bọn họ chưa bao giờ từ bỏ hy vọng. Tất cả mọi người đều hy vọng vào Nha Thần sẽ che chở cho mình, ước mong cuộc sống vào năm tới sẽ càng trở nên tốt đẹp, có càng nhiều dê, bò cùng thức ăn...

Tứ Bất Tượng dường như cũng bị tràng cảnh tu la trước mắt hù đến, nó hí lên từng trận bất an, móng chân không ngừng đào đào đất.

Thạch Mục siết chặt nắm tay, nhắm mắt, hít thở thật sâu vài cái, thần tình trên khuôn mặt đã khôi phục bình tĩnh. Chẳng qua sự tàn khốc trong mắt hắn càng lúc càng thịnh.

Hắn tung người nhảy xuống Tứ Bất Tượng, không đi về hướng bộ lạc, mà là cúi đầu nhìn về phía mặt đất. Trên mặt đất có vô số dấu chân chồng lên nhau, có chân người, cũng có chân sói, thoạt nhìn cực kỳ rối loạn.

Hắn chỉ nhìn chốc lát, lần theo dấu chân đi về phía trước vài bước, ánh mắt nhìn về phía hoang mạc phía trước.

Tuy chất đất của hoang mạc cứng rắn, nhưng vẫn có thể mơ hồ nhìn ra có một mảng đất lớn in đầy dấu chân. Hẳn là có hơn một trăm người đến từ hướng Đông Nam, sau đó lại theo hướng này rời đi, chẳng qua số lượng người lúc rời đi dường như tăng lên gấp đôi.

Trong mắt Thạch Mục chợt loé lên vẻ âm lãnh, hắn đột nhiên xoay người, quay trở lại bộ lạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui