Dưới sự công kích của tám tên lực sĩ hắc giáp, trên băng tinh màu xanh nhạt ở xung quanh Thạch Mục, lên một một tảng lớn mảnh băng trong suốt.
Thạch Mục ở trong đó, sừng sững bất động.
Thời sự dịch chuyển của thời gian, băng tinh màu xanh nhạt bắt đầu xuất hiện từng vết nứt nhỏ như những mạng nhện.
“Két” một tiếng.
Trong mạng nhện, cuối cùng xuất hiện một vết nứt hẹp dài rất sâu, gần như xuyên qua cả khối băng tinh.
Những lực sĩ hắc giáp kia chỉ cần đánh một quyền, vách ngăn băng tinh màu xanh nhạt này chắc chắn sẽ vỡ tan.
Thạch Mục vẫn ở trong trạng thái đắm chìm như cũ, đối với chuyện xảy ra trên vách ngăn băng tinh này, dường như hoàn toàn không biết.
- Thạch tiểu tử, mau tỉnh lại! - Thủy Linh Tử vội vàng gọi.
Thanh âm vừa dứt, một tiếng “bành” lớn vang lên, một tên lực sĩ hắc giáp đánh ra một quyền, vòng sáng quang sắc bỗng nhiên vỡ ra, linh lực thuộc tính thổ vô cùng cường lực, bạo phát đánh vào vách ngăn băng tinh màu xanh nhạt kia.
Một trận tiếng vỡ vụn vang lên, băng tinh màu xanh nhạt nổ ra tứ tán khắp nơi, băng tinh xung quanh Thạch Mục giống như gương vỡ tan ra, tản vào trong linh hà.
Nắm đấm của những lực sĩ hắc giáp kia, trực tiếp xuyên qua vòng xoáy thủy mạc của Thạch Mục, toàn bộ đều đập xuống.
Tám cự quyền cùng đánh vào Thạch Mục, đem theo kình phong, đem không gian xung quanh đều chấn động không ngừng rung lên.
Lúc này, tiểu đỉnh màu lam trước ngực Thạch Mục đột nhiên phát tác quang mang, một đạo quang mang thủy lam sắc nhu hòa từ trên tiểu đỉnh tràn ra, tiện đà chảy vào toàn thân.
Từng vòng quang mang lam sắc, giốn như thủy văn xông ra, thanh trừ tám đạo cự quyền hắc sắc kia.
Tám đạo cực quyền kia đụng chạm vào quang mang lam sắc trong nháy mắt, lập tức bị kìm hãm, trở nên chậm chạp.
Hai mắt Thạch Mục bỗng nhiên mở ra, hai mắt bắn ra hai tia tinh quang như thực chất.
Một khắc sau, xung quanh người không hề phóng ra một chút chút chân khí, lam sắc tràn ra lập tức tiêu tán ra.
Tám cự quyền đó liền bất ngờ xông ra, trước khi đập vào người hắn một giây, liền dừng lại.
Trong đó một cái gần nhất, đã để ở trên chóp mũi của hắn.
Tám tên lực sĩ hắc giáp đột nhiên mất đi mục tiêu, lập tức trở nên mù mịt, từng người không mục đích ở bên bờ sông đi đi lại lại mấy bước, sau đó lập tức hóa thành một mảnh hắc sa (cát đen), chìm vào trong lòng sông.
- Hảo tiểu tử! Lần này chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, liền đem Huyền Công Bát Chuyển đẩy đến cảnh giới đại thành rồi. - Thủy Linh Tử hưng phấn nói.
- Dựa vào Thủy Chi Lực ở đây dồi dào, tinh thuần như vậy, bằng không tuyệt đối sẽ không thuận lợi như thế. - Thạch Mục nói.
- Có điều nói đi cũng phải nói lại, chúng ta đến bây giờ cũng chỉ có hiểu biết lơ mơ về Ngũ Hành Ma Quật này, cái gọi là then chốt của Cửu Chuyển Huyền Công cũng vẫn chưa biết rõ, vẫn không thể nào lơ là được. - Thủy Linh Tử hơi trầm ngâm, nói.
- Không bằng tìm thêm những linh mạch căn nguyên khác xem, xem có có thể tìm được một chút manh mối gì không? - Thạch Mục đáp.
Lần này trọng tâm là Ngũ Hành Ma Quật, Thủy Linh Tử coi như là tận tâm tận lực, khiến cho Thạch Mục càng tăng thêm tín nhiệm.
Sau nửa canh giờ, Thạch Mục đi qua linh hà, đi đến bờ bên kia, cũng dọc theo linh hà lên thượng du, đi được hơn một ngàn dặm.
- Có thể cảm thụ được các linh mạch khác không? - Thạch Mục lên tiếng hỏi.
- Không có, ngươi lại tiếp tục đi sâu vào thượng du xem. - Thủy Linh Tử hơi trầm mặc nói.
Thạch Mục nghe vậy, đi dọc theo bờ sông linh hà lên thượng du.
Kết quả lại đi thêm khoảng chừng hơn năm trăm dặm nữa, trong bầu trời lại đột nhiên tuôn ra một mảng mây đen lớn, che lấp hết ánh sáng.
Dường như bỗng chốc đã đến chạng vạng tối, sắc trời u ám.
Ánh mắt Thạch Mục quét về phía mặt sông, chỉ thấy một tầng rồi lại một tầng sóng nước từ trên thượng du cuốn tới, tạo nên vằn nước càng lúc càng rộng.
Đột nhiên cảm thấy dưới chân mát lạnh, cúi đầu nhìn, lại thấy mực nước của linh hà đột nhiên tăng lên, xông lên trên bờ sông.
“Ào”!
Một đạo sóng nước đột nhiên dâng lên thật cao, đánh tới chỗ Thạch Mục ở bờ sông bên này, văn lên một mảng bọt sóng màu trắng.
Tiếp đó, trong linh hà dần tuôn ra khí thế mãnh liệt, từng cái đầu sóng gợn lên thật cao, vang lên từng trận tiếng vang cực lớn.
Thạch Mục đứng ở bờ bên này, hí mắt nhìn thượng du của dòng sông mơ hồ hiện ra một cái bóng lớn, cau mày lại.
Chỉ thấy linh hà thượng du u ám, thản nhiên sáng lên ba ngọn đèn lớn.
Ba ngọn đèn này thành phẩm tự trạng rải rác, hai ngọn đèn bên dưới hình dáng rất tròn, quang mang u lục (xanh âm u), ngọn đèn chính giữa lại dẹp dài, màu u tử (tím âm u).
Chính giữa ba ngọn đèn, có một đạo thụ ngấn màu đen, trong đó lộ ra sát ý rét lạnh dày đặc.
- Không ổn, là Tam Mục U Mãng! - Thủy Linh Tử đột nhiên kêu lớn.
- Tam Mục U Lãng ư? Đó là thứ gì - Thạch Mục nhíu mày hỏi.
- Thời thượng cổ có một loại linh thú thuộc tính thủy rất cường đại, ta cho rằng hiện nay thế gian đã không còn tồn tại nữa, không ngờ rằng trong bí cảnh này vẫn còn có. - Thủy Linh Tử có chút khó tin nói.
- Tam Mục U Mãng này có chỗ nào khác thường ư? - Thạch Mục thấy Thủy Linh Tử phản ứng như vậy, trong lòng cũng có một phần cảnh giác, mở miệng hỏi.
- Liêu này trời sinh tính tình hung ác thích giết, thân thể lại vô cùng cứng rắn không thể phá vỡ, giống như pháp bảo căn bản không có cahcs nào tạo thành một chút thương hại nào, ở trong Ngũ Hành Ma Quật này, ngươi không thể tùy ý vận dụng chân khí, chỉ dựa vào sức lực của thân thể để chống đỡ, thực sự không dễ đối phó. - Thủy Linh Tử nói.
Trong khi nói chuyện, ba ngọn đèn kia đã nhanh chóng tới gần, nhanh chóng đến trước người Thạch Mục.
Tiếng ồn ào vang lên!
Một Cự Xà (con rắn lớn) hắc sắc vô cùng lớn, từ trong linh hà nhô đầu ra.
Phần đuôi chìm trong dòng sông uốn quanh từng vòng, từng vòng, thân thể càng dương càng cao, cái đầu to lớn nhanh chóng cao hơn tăm trượng.
Tam Mục Cự Mãng toàn thân đen bóng như thủy tinh, khắp người đầy lân phiến (vảy cá), chiết xạ ra quang mang u lam sắc.
Đầu hơi lắc, ba con mắt lớn lóe lên u mang, nhìn về phía Thạch Mục.
- Thần Cảnh trung kỳ đỉnh cao.. - Thạch Mục cảm thấy được khí tức trên người U mãng truyền đến, thần sắc hơi sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...