- Căn nguyên linh mạch ư? Đó là cái gì? - Thạch Mục ngẩn người hỏi.
- Cái gọi là căn nguyên linh mạch, bản chất cũng là linh mạch, có điều thần diệu hơn gấp trăm lần linh mạch bình thường, chỉ cần có thể tìm thấy nơi đó, việc tu luyện của ngươi hội tụ được công pháp thần diệu của âm dương ngũ hành mới có khả năng thực sự đại thành. - Thủy Linh Tử nói.
Trong lòng Thạch Mục cũng biến động, trong lòng thầm nghĩ, lẽ nào cơ duyên mà Bạch Viên lão tổ nói chính là căn nguyên linh mạch.
- Được! - Hắn lập tức nói.
Lời vừa nói xong, hắn lập tức xuất phát, lao về phía trước.
Cho dù không sử dụng chân khí, không có cách nào phi hành được, chỉ dựa vào sức lực của thân thể, tốc độ của Thạch Mục cũng không chậm lại một chút nào, cả người hóa thành một đạo hắc tuyến, vô cùng nhanh chóng đi vào chỗ sâu trong bí cảnh.
Không dùng tới chân khí, ngũ hành linh lực trong bí cảnh quả nhiên không tiếp tục công kích Thạch Mục.
- Không gian ở đây diễn tích quá lớn, e rằng không nhỏ hơn một tinh cầu, trong thời gian ngắn ngủi em rằng không thể tìm đủ được ngũ hành linh mạch đó. - Thần thức của Thạch Mục tản phát ra, đi lại rất lâu, vẫn không thu hoạch được gì.
- Không ngại, ta có thể thi pháp dò xét tình hình linh lực trong bí cảnh này, trước tiên ngươi đi đến chỗ sâu trong bí cảnh này đã. -Thủy Linh Tử nói.
- Vậy phải nhờ ngươi rồi. - Thạch Mục càng lúc càng cảm thấy bên cạnh mình có thần thồn thượng cổ Thủy Linh Tử này, rất nhiều lúc vô cùng tiện lợi, ấn tượng đối với Thủy Linh Tử càng lúc càng thêm ôn hòa.
Thanh âm của Thủy Linh Tử trầm xuống, hiển nhiên là đi thi triển bí thuật rồi.
Thạch Mục nhìn xung quanh, thân hình khẽ động, đi về một phương hướng, nhanh chóng ra khỏi khu vực sa mạng, đến một vùng thảo nguyên.
Càng đi sâu vào trong Ngũ Hành Ma Quật, ngũ hành linh lực xung quanh càng dày đặc.
Hắn cảm thất rất rõ ràng, ngũ hành linh lực ở đây càng mẫn cảm hơn so với lúc trước, hắn chỉ hơi lơ là một chút, một chút chân khí trong thân thể phát tán ra, linh lực xung quanh lập tức sẽ chấn động một trận, giống như binh sĩ đã sẵn sàng chiến đấu.
Thạch Mục không thể không cố gắn ẩn dấu chân khí trong người mình, không dám có chút sơ ý nào.
Mặc dù với thực lực của hắn bây giờ, không sợ sự công kích của những ngũ hành linh lực này, nhưng phiền phức có thể bớt thì cứ bớt.
Đã tách biệt với Triệu Tiễn rồi, hắn cần phải tìm thấy chỗ huyền bí của Ngũ Hành Ma Quật nhanh hơn một bước, bằng không rất có khả năng bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển hết.
Lúc này, Thạch Mục nhướng mày, nhìn về một phương hướng.
Một cỗ khí tức thuộc tính thổ vô cùng cường đại nhanh chóng tiếp cận, mặt đất ầm ầm rung đọng, một đám cát bụi phẫn nộ điên cuồng phun ra, khiến cho mặt đất rung chuyển.
- Cảm giác này... không giống như ngũ hành quái vật vừa rồi, ngược lại rất giống với yêu thú, trong Ngũ Hành Ma Quật này còn có yêu thú tồn tại ư? - Thạch Mục dừng bước, nhìn về phía cát bụi, trong lòng thầm nghĩ.
Ầm ầm!
Cát bụi cuồn cuộn chốc lát đã đến trước người Thạch Mục, một tiếng gầm giận dữ từ trong cát bụt truyền ra.
Thanh âm nặng nề quái dị, khiến cho người ta có một loại cảm giác vô cùng không thoải mái, dường như cự lực vô hình đánh vào trước ngực.
- Tiếng gào lại đem theo sóng âm công kích!
Một cái móng vuốt lớn lao ra từ trong cát bụi, nhanh như chớp vồ về phía Thạch Mục
Thân hình Thạch Mục khẽ động, thân thể biến mất tại chỗ, một khắc sau lại xuất hiện ở bên ngoài mấy chục trượng.
Cái bụi bay phiêu tán, một con cự thú to bằng tòa nhà xuất hiện.
Con thú này tựa như con rùa, có điều trên lưng lại không có mai rùa, mà là những cái lân phiến (vảy cá) lớn màu vàng đất, phía sau người bỗng nhiên mọc ra ba cái đuôi hình trường tiên (roi dài), bên trên cũng đầy lân phiến, bốn chân lại giống như long trảo, răng nanh trong miệng chìa ra ngoài, thoạt nhìn rất dữ tợn.
- Đây là gì? Yêu thú ư? Không, đây là Linh thú! - Thạch Mục nhìn quái thú rùa trước mắt, hồi tưởng lại trước đây ở trong Lưu Hỏa Triều Tịch đánh chết Thần Cảnh Hỏa Diệm Cự Tích (Thằn lằn lửa) kia.
Con rùa quái thú trước mắt rõ ràng cũng giống như vậy, trong linh lực thuộc tính thổ thuần túy sinh ra linh thú cường đại.
Con rùa quái thú này mặc dù khí tức cường đại, nhưng cũng chính là cấp độ Thánh Cấp đỉnh cao.
- Nhân... loại... chết! - Con rùa quái thú linh trí không thấp, lại có thể sử dụng tiếng của nhân loại.
Ô Quy Quái Thú (con rùa quái thú) há miệng to, phun ra vô số lôi cầu màu vàng đất lớn cỡ cái thớt, tản phát ra linh khí chập chờn cường dại, như mưa đánh về phía Thạch Mục.
Lúc này, ba cái đuôi lân phiến ở sau người cũng điên cuồng khua khoắng, mang theo từng trận cuồng phong, bóng đen trùng trùng, hình thành một tấm lưới lớn, chụp xuống chỗ Thạch Mục.
Thạch Mục hừ nhẹ một tiếng, một chút cũng không tránh né, đánh ra một quyền vô cùng nhanh chóng.
Ầm ầm!
Một cỗ sóng khí cường đại từ trên người hắn bỗng nhiên tản phát ra, không khí xung quanh nổ vang như pháo liên châu, phát ra thanh âm sấm rền.
Một đạo khí bích (bức tường khí) cường đại mãnh liệt theo sau nắm đấm của Thạch Mục, cuồng dũng ở phía trước.
Vô số lôi cầu màu vàng đất nổ tung trên bức tường khí cuồn cuộn, vừa lóe lên liền bị khí lưu mãnh liệt nuốt mất, không phát huy được một chút tác dụng.
Ba cái đuôi lớn hình thành tấm lưới cũng hung hắn quất vào cỗ khí lưu này, nhưng lại bị văng ra một chút.
Một tay khác của Thạch Mục vung lên nhanh như chớp, bỗng nhiên bắt được một cái đuôi của Ô Quy Quái Thú.
Hắn khẽ quát một tiếng, nắm lấy cái đuôi lớn bỗng nhiên vung lên.
Thân thể to lớn của Quy Ô Quái Thú bỗng nhiên bị Thạch Mục một tay kéo đi, lập tức hung hăng đập vào mặt đất, phát ra một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa.
Vô số khói bụi bay lượn tứ tán, mặt đất bị đánh ra một cái hố to, đá vụ bắn tung ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...