Thạch Mục chấn động, ý niệm muốn sống sót trong lòng đều bị một cỗ lực lượng không tên áp chế, thay bằng sự tuyệt vọng và sợ hãi, tựa hồ như chỉ có thể nhắm mắt chờ chết.
- Không! Ta làm sao có thể chết ở đây được!
Hắn phát ra một tiếng hô lớn, tất cả chân khí trong người toàn bộ đều điên cuồng vận chuyển, ý niệm kháng cự lại mãnh liệt bộc phát ra, đánh tan lực lượng đang áp chế tâm linh của hắn, bạch quang toàn thân đại thịnh.
Đen, trắng, đỏ, xanh, vàng, vàng kim, lam, hào quang bảy màu bỗng nhiên đại thịnh, rực rỡ long lanh chưa từng có..
Dước sự uy hiếp của sinh tử tồn vong, tiềm lực của Thạch Mục được kích phát ra tối đa.
Hắn không kịp lấy ra bất kỳ pháp bảo gì, hai tay vung vẩy, hào quang bảy màu dung hợp ngưng tụ lại, hình thành một bàn tay bảy sắc, cứng rắn đụng vào bàn tay huyết sắc kia một cái.
Rắc rắc!
Bàn tay thất sắc bỗng chốc nứt ra, toàn thân Thạch Mục giống như bị sét đánh bay, trong miệng phun ra mấy ngụm máy tươi.
Sắc mặt của hắn rất uể oải, một kích này đã làm hắn trọng thương nặng.
Có điều bàn tay huyết sắc kia cũng dừng lại giây lát, nhưng một khắc sau lại ùn ùn kéo tới.
Trên mặt Thạch Mục lộ ra một tia cười khổ, ở trước chưởng này, hắn dường như thật sự chỉ là một con kiến hôi.
Lúc này chân khí trong người hắn vô cùng hỗn loạn, huyết hải, linh hải toàn bộ đều kích động, căn bản là không kịp điều chỉnh, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chết.
Lúc này, dị biến phát sinh!
Hư không bên cạnh hắn chợt nổi lên một mảng lớn ngân quang, sau đó bỗng nhiên sáng lên gấp mười lần, chiếu sáng trong phạm vi trăm dặm.
Ngay sau đó, một tiếng kêu khẽ từ trong ngân quang truyền ra, ngân quang khắp trời lập tức biến hóa, ngưng tụ thành một bàn tay ngân sắc rất lớn, chặn lại bàn tay huyết sắc khổng lồ.
Một cỗ uy áp đáng sợ từ trong ánh sáng màu bạc (ngân sắc) tản phát ra, giống như tinh không ngân hà nặng nề.
- Thần Cảnh hậu kỳ! - Thạch Mục nhanh chóng áp chế chân khí hỗn loạn, cảm thấy được uy áp vô cùng lớn, sắc mặt liền biến đổi.
- A, là ngươi! - Nhân ảnh mơ hồ huyết sắc phát ra một tiếng kinh hô.
Trong ngân quang lại một lần nữa truyền ra một tiếng hừ lạnh, tựa như cũng không có trả lời ý tứ của đối phương.
Chỉ thấy ngân quang cuồn cuộn, từ trong đó mơ hồ có thể thấy được một nhánh cây bảy sắc vô cùng to xuất hiện.
Nhánh cây vừa hiện lên, trên cành khô hào quang bảy sắc lưu chuyển, cả cành cây lập tức toát ra hào quang bảy sắc bay lên trời, từ trong đó truyền ra từng trận chấn động kinh người, khiến cho cả bầu trời đều âm u biến sắc.
Thiên địa linh khí trong phạm vi một trăm dặm lại một lần nữa toàn bộ đều bị kích động, chen chúng mà đến, hội tụ trên cành cây bảy sắc, khiến cho hào quang phát ra càng mạnh, gần như che khuất bầu trời.
Tất cả những thứ này nói ra thì dài, nhưng thực ra chỉ là chuyện xảy ra trong một sát na.
Lúc này cành cây bảy sắc đã trở nên mơ hồ, hung hăng oanh kích bàn tay huyết sắc đang đánh trước mặt Thạch Mục.
Bàn tay huyết sắc liên tục biến ảo chưởng hình, ngăn chặn hai cái, cuối cùng vẫn kêu “răng rắc” một tiếng, liền vỡ vụn ra.
Cành cây bảy sắc không dừng lại một chút nào, tiếp tục gào thét, che mất nhân ảnh mơ hồ huyết sắc kia.
- Ha ha, nếu ngươi đã trở về, tin rằng thời hạn chúng ta gặp lại đã không còn xa nữa...- Hư ảnh huyết sắc cũng không chống cự, trong tiếng cười lạnh bị cành cây thất sắc khuấy nát thân thể, biến mất không thấy tung tích.
Hào quang bảy sắc đầy trời, ngân mang chầm chậm thu lại, xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp mặc ngân giáp, tay cầm một cành cây bảy màu, chính là Yên La.
- Yên La! - Thạch Mục vô cùng vui mừng.
Mặc dù hắn vừa rồi đã đoán được là Yên La, thế nhưng thật sự nhìn thấy nàng, trong lòng vẫn không khỏi tuôn ra một loại cảm giác hưng phấn và kích động khó tả.
Đặc biệt là, trước tình hình sau khi sống sót từ trong kiếp nạn này.
Yên La quay đầu nhìn Thạch Mục, quan sát khắp người hắn một lượt, gật đầu một cái, mở miệng nói:
- Thực lực đề thăng không ít rồi, rất tốt.
- Chút thực lực này của ta có tính là gì, lần này nếu không phải là nàng xuất hiện kịp thời, e rằng bây giờ ta đã chết rồi. - Trên mặt Thạch Mục lộ ra một tia cười khổ, nói.
Một chưởng đầy uy lực vừa rồi của Đế vẫn rõ ràng ngay trước mắt, khiến cho trong lòng vẫn còn sợ hãi.
- Ngươi cũng không cần nản chí, thời gian tu luyện của Đế dài hơi ngươi không biết bao nhiêu, ngươi có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy, có được thực lự như hiện tại, đã vô cùng hiếm thấy rồi. - Yên La mặt không cảm xúc nói.
Thạch Mục miễn cưỡng gật đầu một cái, thu lại tâm tình của mình.
- Đại quân Thiên Đình phái đến tấn công Thiên Hà Tinh Vực đều ở đây hết sao? - Yên La lập tức chuyển hướng nhìn, nhìn về phía đại quân còn ở phía xa.
Bất Luận là Thiên Đình đại quân, hay là Di Thiên Liên Minh, lúc này ánh mắt đều nhìn đến.
Tất cả mọi người đều bị khí tức kinh thiên động địa vừa rồi dọa cho ngốc luôn rồi, gần như đã quên mất là đang chiến đấu.
Vừa rồi lúc Đế xuất hiện, chỉ là kinh hồn thoáng quang, hai quan cũng đều có phản ứng, lại một làn nữa kịch liệt chém giết.
Nhưng bên phe đại quân Thiên Đình, do Tì Lư đã tử trận, hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Hạm đọi của Thiên Đình vốn dĩ là bị chiến thuyền của Di Thiên Liên Minh trước sau hiệp kích, trận hình biến đổi càng thêm phân loạn, không ít chiến thuyền đầu đuôi khó chú ý được, tự đánh vào nhau, vây ở trong tinh không, không có cách nào thoát ra được.
- Tất cả mọi người cũng không cần hoảng loạn, điều chỉnh vị chí của chiến thuyền, tập trung oanh kích phía trên bên phải, từ đó đột phá vòng vây! - Một tiếng vang lên trong chiến thuyền Thiên Đình, lại là Tây Môn Tuyết phát lệnh chỉ huy.
Chiến thuyền Thiên Đình dưới sự chỉ huy của Tây Môn Tuyết, trạng thái hỗn loạn trước đó mới chuyển biến tốt một chút, những chiến thuyền đó cùng nhau ngăn ở một chỗ, cũng dần dần điều chuyển đi, chậm rãi di chuyển về phía trên bên phải.
Thế nhưng, sự hỗn loạn trước đó vẫn tạo thành vòng vây cực lớn, hạm đội của Di Thiên Liên Minh lại toàn lực vây đuổi chặn đường, hạm đội Thiên Đình muốn thoát ra, căn bản chính là thiên phương dạ đàm*
* Thiên phương dạ đàm: Chuyện nghìn lẻ một đêm (ý chỉ những chuyện hoang đường).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...