- Thạch huynh, thế nào huynh lại đột nhiên muốn hỏi chuyện này?
An Hoa cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Thực sự không dám giấu giếm, ba lá cờ cổ có hình hầu tử này giống hệt với tín vật của tộc trưởng Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc chúng ta. Ta cho rằng giữa chúng có khả năng tồn tại chút liên hệ đặc biệt. Lần này ta rời khỏi Vũ Nham Tinh đi tới Chu Tước Tinh, trên đường vừa lúc sẽ đi qua Hổ Vương Tinh các ngươi. Cho nên muốn tiện đường đi tới bí cảnh chỗ đó xem thử.
Thạch Mục giải thích.
- Thì ra là thế. Chỗ di tích thượng cổ này là do tộc nhân ta phát hiện ở trên một tử tinh gần Hổ Vương Tinh. Sau đó, ta lại dẫn người đi vào thăm dò mấy lần, đều không có thu hoạch được gì. Mãi đến lần trước, ta vô tình gặp được một tiền bối Thần Cảnh. Là hắn mở ra bí cảnh trong di tích, ta mới tiến vào được, sau đó từ trong di tích này nhận được ba lá cờ cổ.
An Hoa nói.
- Tiền bối Thần Cảnh? Tiền bối nào vậy?
Thạch Mục nghi ngờ hỏi.
- Tiền bối kia có dáng vẻ bình thường, vóc người trung đẳng, không nhìn ra có chỗ nào đặc biệt khác thường... Sau khi hắn mở ra bí cảnh, lại tự mình tiến vào, vẫn chưa có giao lưu gì với ta... Ta thấy hắn không có ý định ngăn cản ta, nên dẫn người đi vào theo. Khi lấy được ba lá cờ cổ này, ta vốn còn muốn tiếp tục tiến sâu vào bí cảnh. Nhưng ta lại nhìn thấy tiền bối Thần Cảnh này ra khỏi bí cảnh. Bởi vậy ta cũng đuổi theo sát đó, lui ra ngoài.
An Hoa suy tư một chút, nói.
- Sau đó thì sao?
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, hỏi.
- Sau khi đi ra, tiền bối kia lại biến mất. Ta cũng dẫn người quay trở về trong tộc.
An Hoa nói
- Không biết chỗ di tích thượng cổ này ở tử tinh nào? Từ Hổ Vương Tinh làm sao có thể tới tử tinh này?
Thạch Mục trầm tư một lát, nhìn về phía An Hoa, hỏi.
- Chỗ tử tinh này ánh sáng ảm đạm, cũng không khó tìm. Ra khỏi Hổ Vương Tinh, ở trong biển sao sáng chói liếc mắt là có thể nhìn thấy được. Vị trí của chỗ di tích thượng cổ này lại ở trong một chỗ sơn cốc u ám trên tử tinh này. Tình huống cụ thể ta đều ghi lại ở trong ngọc giản này. Chỉ có điều, về phần tiền bối Thần Cảnh kia mở ra cánh cửa bí cảnh như thế nào, ta lại không rõ lắm.
An Hoa nói.
Dứt lời, hắn liền lật cổ tay, lấy ra một ngọc giản màu trắng, đưa cho Thạch Mục.
- Cảm ơn.
Thạch Mục tiếp nhận ngọc giản, mừng rỡ nói.
- Thạch huynh, tuy có ngọc giản này chỉ dẫn, nhưng vị trí chỗ tử tinh vẫn không đổi. Lần này ra ngoài liền để ta đi cùng ngươi đi?
An Hoa nói.
- Lòng tốt của An huynh ta nhận. Cường giả Viêm Hổ Nhất Tộc trên Vũ Nham Tinh này còn cần ngươi thống lĩnh. Ngươi vẫn nên ở tại chỗ này đi. Lần này ta bí mật xuất hành, đi một mình, cũng tiện che giấu tung tích. Như vậy cũng tương đối an toàn hơn một chút.
Thạch Mục nghe vậy, trong lòng thật ra có một chút cảm động.
- Được rồi. Vậy Thạch huynh phải cẩn thận một chút.
An Hoa nghe được lời ấy, cũng hiểu được, vì vậy nói.
Sau khi An Hoa rời khỏi, Thạch Mục thu liễm khí tức, áp chế khí tức đến Thánh Giai hậu kỳ, mang theo Thải Nhi một đường bay nhanh, đi tới Bắc Vũ Thành.
Trong Bắc Vũ Thành cũng có một chỗ trận pháp truyền tống, có thể rời khỏi Vũ Nham Tinh, đi tới những tinh cầu khác gần đó.
Sau nửa tháng.
Tại một rừng rậm nào đó trong Hổ Vương Tinh, một người nam tử mặc áo choàng nâu cao lớn, đang ngửa đầu nhìn về phía tầng mây trên bầu trời. Ở trên vai hắn còn có một con vẹt bé mập năm màu đang đứng.
- Thải Nhi, nơi lát nữa phải đi tới, tình hình không rõ ràng lắm, sợ là sẽ có nguy hiểm. Ngươi tốt nhất ở trong túi linh thú đi.
Thạch Mục quay đầu lại, nói với Thải Nhi.
- Hiện tại ta đã là Thần Cảnh. Ngươi đừng có coi thường ta.
Thải Nhi có chút bất mãn nói.
- Được rồi, vậy ngươi có thể đứng vững vàng.
Thạch Mục cười một cái nói.
Dứt lời, phía sau lưng hắn có ánh sáng lóe lên. Hai cánh cực lớn với hai màu đen trắng kéo dài ra.
Vụt.
Cái cánh thoáng động, cả người liền xông vào trên không trung.
Thân ở trong không trung, trên người Thạch Mục bỗng nhiên có ánh lửa vừa hiện. Tốc độ bay lên lại tăng vọt mấy lần, giống như một hỏa tiễn, xông vào trong tầng mây của Hổ Vương Tinh.
Hổ Vương Tinh chính là một chủ tinh cực lớn có linh lực phong phú. Trên đó tinh vân rất nặng, dẫn tới lực cực kỳ cường đại.
Mặc dù tu vi của Thạch Mục đã đạt đến Thần Cảnh, nhưng lấy thân thể mạnh mẽ lao ra khỏi Hổ Vương Tinh, vẫn cảm nhận được áp lực vô cùng lớn.
Thải Nhi đứng ở đầu vai Thạch Mục, cũng bị lực lượng khổng lồ này đè ép đến mức rúc đầu. Trong lòng của hắn hối hận không thôi. Sớm biết vậy, vừa rồi nó đã không mạnh miệng cậy mạnh, trốn vào trong túi linh thú.
Lướt qua sóng mây cuồn cuộn kịch liệt ước chừng nửa khắc, Thạch Mục cuối cùng đã chạy ra khỏi phạm vi Hổ Vương Tinh.
Hắn chỉ cảm thấy toàn thân trở nên buông lỏng. Tất cả áp lực đều không còn. Thân thể hắn liền lơ lửng ở trong tinh không.
- Ai u, xem như là đi ra. Thạch Đầu, nếu có lần sau nữa, ta vẫn thành thật đứng ở trong túi linh thú là được.
Thải Nhi đưa tay ra xoa cái cổ đã rụt lại hồi lâu, trong miệng nói lầm bầm.
Thạch Mục mỉm cười, cũng không để lý tới Thải Nhi. Hắn nhất thời đưa tầm mắt chuyển sang, ở trong tinh không tìm kiếm tử tinh mà An Hoa đã nói tới.
Rất nhanh, hắn liền phát hiện ra, ở trong tinh không xa xôi phía trước có một tinh cầu với ánh sáng ảm đảm đang lơ lửng.
- Tìm được rồi. Chúng ta đi thôi.
Dứt lời, hai cánh đen trắng của Thạch Mục bỗng nhiên vỗ mạnh, bay nhanh về phía sâu trong tinh không.
Bay chưa đến ba canh giờ, Thạch Mục liền dẫn Thải Nhi, hạ xuống trên tử tinh này. Căn cứ vào ghi chú ở trên ngọc giản của An Hoa, hắn đi tới sơn cốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...