Không biết thế nào, người này lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc, hình như trước đây đã từng gặp mặt.
Nghe nói tìm được manh mối, lúc này trong đại sảnh tập trung không ít người của các tộc. Trong đó không hề thiếu mấy đại năng Thần cảnh.
Nữ tử mặc áo bào xám đối mặt với trận thế này, dường như tuyệt đối không luống cuống. Trái lại có vài phần thích thú đưa mắt liếc nhìn mọi người có mặt trong sảnh. Cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Thạch Mục, trong mắt hình như hiện lên một ánh sáng khác thường.
- Đại trưởng lão, chính là vị đạo hữu này nhìn thấy được Thiên Phượng ba tộc và người của Thiên Đình giao đấu sao?
Trong đầu Thạch Mục hồi tưởng lại trí nhớ trước kia. Nhưng suy nghĩ một hồi, hắn không thu hoạch được gì, liền bỏ qua không suy nghĩ nữa, hỏi.
- Đúng vậy, minh chủ.
Đại trưởng lão nói.
- Vị đạo hữu này, ta là Thạch Mục minh chủ liên minh Cự Viên. Không biết tên họ của đạo hữu?
Thạch Mục nhìn về phía nữ tử mặc áo bào xám, hỏi.
- Tiểu nữ tử họ Kim, ra mắt Thạch minh chủ.
Nữ tử mặc áo bào xám trong ánh mắt lộ ra một tia cười mà như không cười, mở miệng nói. Giọng nói thanh thúy, giống như dòng nước suối róc rách.
Trong đầu Thạch Mục chợt lóe lên tia chớp, biến sắc, đứng lên.
- Nàng...
Hắn cuối cùng đã nhớ ra người này là ai.
- Thạch minh chủ, tiểu nữ tử mấy ngày trước đó quả thực đã từng tận mắt nhìn thấy tình hình người của Thiên Đình và Thiên Phượng ba tộc đại chiến. Nếu như minh chủ muốn biết, tiểu nữ tử có thể nói tất cả cho minh chủ biết. Chỉ có điều chuyện này ta chỉ nói cho một mình minh chủ biết. Không biết có thể qua một bên nói hay không?
Nữ tử mặc áo bào xám nhanh chóng mở miệng, cắt ngang lời Thạch Mục nói.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, gật đầu, nói:
- Tất nhiên có thể. Mời đạo hữu. Các vị ở đây đợi một chút.
Câu nói sau cùng kia là hắn nói với đám người đại trưởng lão. Sau đó hắn đưa tay, dẫn theo nữ tử mặc áo bào xám đi về phía nội thất.
Đám người đại trưởng lão liếc mắt nhìn nhau. Tất cả đều nhận thấy được thần sắc Thạch Mục biến hóa có phần kỳ lạ.
Chỉ có điều Thạch Mục không nói, bọn họ cũng không tiện hỏi thăm.
- Bạch Phác trưởng lão, người kia và minh chủ một mình tiến vào bên trong, liệu có thể bị nguy hiểm hay không?
Phương Trăn có chút lo lắng hỏi.
- Không sao. Nữ tử kia chỉ là tu vi Thánh Giai, so với minh chủ khác nhau một trời một vực. Không có việc gì đâu.
Đại trưởng lão lắc đầu cười nói.
Ý niệm trong đầu hắn chuyển động. Vừa rồi, nhìn thần sắc Thạch Mục, hình như có quen biết với nữ tử áo xám này. Hai người đi vào trong, không biết nói những gì.
Thạch Mục và nữ tử mặc áo bào xám đi tới nội thất. Hắn phất tay phát ra hơn mười đạo ánh sáng màu xanh lam, rơi vào các nơi trong gian phòng, mở ra một trận pháp màu xanh lam. Lúc này hắn mới xoay người nhìn về phía nữ tử mặc áo bào xám.
- Kim sư tỷ, thật không nghĩ tới có thể gặp sư tỷ ở chỗ này. Tại sao sư tỷ lại ở chỗ này?
Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, nói.
Nữ tử mặc áo bào xám trừng mắt với Thạch Mục, lấy chiếc khăn che trên mặt xuống, lộ ra một gương mặt quyến rũ, điên đảo chúng sinh. Đó chính là Kim Tiểu Sai.
- Hì hì, nhiều năm không gặp, ngươi càng thêm lợi hại. Tu vi đạt tới trình độ Thần cảnh, lại làm tới chức minh chủ liên minh Cự Viên. Khó trách Tuyết Nhi nhà chúng ta đối với ngươi vẫn nóng ruột nóng gan, nhớ mãi không quên.
Kim Tiểu Sai hì hì cười, nói.
Chân mày Thạch Mục nhíu lại, trong mắt lóe lên một ánh sáng khác thường.
- Kim sư tỷ vẫn chưa trả lời vấn đề của ta. Tại sao sư tỷ lại ở tinh vực Thiên Hà?
Hắn giống như không có nghe thấy lời Kim Tiểu Sai nói, mở miệng tiếp tục hỏi.
- Sư tỷ tiếng xưng hô này ta không dám nhận. Ngươi bây giờ tu vi đã đạt đến Thần cảnh, ta lại chỉ là tu vi Thánh Giai.. Gọi tên ta là được. Về phần tại sao ta lại tới ở đây? Tất nhiên là tới tìm ngươi.
Kim Tiểu Sai cười ha hả nói.
- Tìm ta? Nàng tìm ta có chuyện gì?
Thạch Mục có chút bất ngờ.
- Vừa rồi, ở bên ngoài không phải đã nói, các ngươi đang tìm người của Thiên Đình sao? Ta biết bọn họ hiện tại đang ở đâu. Ta có thể nói cho ngươi biết.
Kim Tiểu Sai lộ ra nụ cười tinh linh cổ quái, nói.
Đôi mắt Thạch Mục lóe lên. Nghe được lời nói này, thần sắc của hắn hoàn toàn không thay đổi, càng không có lộ ra sắc mặt vui mừng gì.
- Nàng hình như biết rất rõ đối với tình hình của tinh vực Thiên Hà. Hiện tại nàng rốt cuộc có thân phận gì? Vì sao phải cố ý nói cho ta biết hướng đi của Thiên Đình?
Hắn nhìn Kim Tiểu Sai, liên tiếp hỏi ra mấy vấn đề.
- Hừ, vốn thấy chúng ta quen biết, muốn giúp ngươi một chuyện. Ngươi ngược lại còn nghi ngờ lên người ta. Thôi đi, chuyện này ta cũng lười để ý, chính các ngươi nói đi.
Kim Tiểu Sai hừ một tiếng, phất tay lấy ra một lá bùa màu trắng, bóp chặt lấy.
Một khí lưu màu trắng từ trong không trung hiện lên. Trong đó một chút tinh quang màu trắng lưu chuyển, chậm rãi ngưng tụ ra bóng dáng của một thiếu nữ mặc y phục màu trắng.
Thạch Mục thấy vậy, thoáng ngẩn ra.
Thiếu nữ áo trắng này không phải là ai khác, chính là Tây Môn Tuyết.
Thạch Mục nhìn thấy Tây Môn Tuyết, lập tức hồi tưởng lại tình cảnh luân hồi trong bảy thế, trong mắt hiện ra một tia thần sắc phức tạp.
Chỉ có điều lấy tu vi của hắn hiện tay, đối với việc khống chế tâm thần đã đạt được tới cảnh giới cực cảnh. Tâm niệm vừa thoáng động, lập tức liền xoa dịu tâm tình khác thường trong lòng.
Thạch Mục liếc mắt nhìn Kim Tiểu Sai. Xem ra Kim Tiểu Sai bây giờ là ở cùng với Tây Môn Tuyết. Nghe ý của nàng, dường như Tây Môn Tuyết bảo nàng tới đây.
- Tây Môn đạo hữu, đã lâu không gặp.
Hắn mở miệng nói.
Tây Môn Tuyết nhìn Thạch Mục, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc khác thường. Chỉ có điều, rất nhanh nàng đã lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh.
- Thạch đạo hữu, nhiều năm không gặp.
Nàng gật đầu, nói.
Hai người chào hỏi xong, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì. Cả hai đều trầm mặc. Bầu không khí có chút xấu hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...