Huyền Giới Chi Môn

"Ta cũng chỉ có thể giúp hắn được từng đó. Hiện ta không thể chờ ở đây lâu thêm nữa, lập tức phải rời đi rồi. Kế tiếp hắn liền giao cho các ngươi." Thiên Âm Xá Nữ đứng lên, nhàn nhạt nói ra.

"Vâng!"

Nữ tử họ Kỳ cung kính đáp ứng một tiếng. Kha Nhi lại có chút giật mình.

"Cứ điểm kia của các ngươi đã bị đại quân Man tộc diệt trừ tận gốc. Các ngươi cũng không cần quay về đó nữa. Đây là địa đồ của sơn mạch quanh đây. Cách chỗ này tầm năm mươi dặm còn có một chỗ cứ điểm của liên minh. Các ngươi chờ cho thân thể hắn tốt lên rồi thì qua đó báo cáo đi." Thiên Âm Xá Nữ sau khi nghĩ nghĩ một chút, liền từ trên người lấy ra một khối ngọc giản, dặn dò hai người.

Lúc này đây, hai nữ liền vội vàng gật đầu. Nữ tử họ Kỳ đang muốn thò tay đi lấy, thì tay Thiên Âm Xá Nữ đột nhiên chuyển hướng, đưa ngọc giản kia cho Kha Nhi. Sắc mặt nàng bỗng nhiên hơi nghiêm, nói với nữ tử họ Kỳ:

"Tuyền Nhi, khi Lam Vân còn sống chỉ thu mình ngươi làm đồ đệ. Không bằng ngươi theo ta trở về Thiên Âm Tông đi thôi? Tin rằng mấy lão già ở liên minh kia cũng không dám nói thêm cái gì đâu."

"Đa tạ sư thúc! Chẳng qua thân là đệ tử của Thiên Âm Tông, ta tự nhiên không thể cãi lại mệnh lệnh của tông môn. Ta vẫn ở lại đây thì tốt hơn. Hơn nữa sư phụ cũng đã từng nói, võ giả nếu không trải qua ma luyện sống chết trong thực tế thì rất khó đột phá bình cảnh khi tu luyện." Trong mắt nữ tử họ Kỳ hiện lên một tia ảm đạm, nhưng nàng lập tức lắc đầu, giọng điệu kiên định nói ra.

"Vậy sau này nhớ phải cẩn thận một chút. Lần sau chưa chắc đã có ta kịp thời xuất hiện cứu ngươi." Thiên Âm Xá Nữ nghe ra sự kiên quyết trong giọng điệu của nữ tử họ Kỳ bèn khẽ thờ dài, cũng không nói thêm gì nữa.


Nàng quay đầu liếc mắt nhìn kén tằm màu máu kia một cái, chần chờ trong chốc lát, rồi khẽ thở dài một hơi, nhấc chân lên mây trắng, phiêu nhiên lướt ra ngoài sơn động, bay về nơi xa, rất nhanh không thấy bóng. Kha Nhi dõi theo thân ảnh bồng bềnh mông lung đang xa dần của Thiên Âm Xá Nữ, trong mắt lần nữa lộ vẻ phức tạp, có vài phần hâm mộ, lại thêm chút thất lạc.

. . .

Hai ngày sau.

Thạch Mục khoanh chân ngồi trong sơn động nhắm mắt điều tức. Hơi thở của hắn vững vàng, trên người đã không nhìn ra có vết thương gì, gân xương bị vỡ vụn trong cơ thể thật kỳ tích là đã hồi phục lại như cũ. Bộ dáng của hắn cũng không có khác biệt gì so với trước kia, chỉ là màu da có đậm hơn trước một chút. Kha Nhi cùng nữ tử họ Kỳ ngồi ở một bên, lẳng lặng nhìn Thạch Mục. Họ Thạch chậm rãi vận chuyển Thiên Tượng Công, chân khí trong cơ thể bắt đầu di chuyển mạnh mẽ như thủy triều, một cỗ khí kình chợt bùng lên làm quần áo toàn thân hắn trở nên căng phồng, một cỗ gió lốc ẩn ẩn hình thành quanh người hắn. Thật lâu về sau, hắn mới thở phào một hơi, mở hai mắt ra, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hấp thu dược lực của viên Huyền Tẫn Huyết Phách Đan kia không chỉ giúp cho hắn khôi phục thương thế mà còn khiến chân khí của hắn tăng mạnh. Khoảng cách đến tầng thứ năm Bàn Nhược Thiên Tượng Công cũng không còn xa. Chẳng qua, trong sơn động, bóng hình giai nhân sớm đã mù mịt chẳng thấy, làm lòng hắn có chút thất lạc. Thạch Mục lắc đầu, đứng lên, ôm quyền đối với Kha Nhi và nữ tử họ Kỳ rồi nói:

"Đa tạ hai vị đã luôn ở đây bảo vệ ta. Hiện thân thể của Thạch mỗ đã khỏi hẳn, chúng ta liền rời khỏi nơi này thôi."

Hai cô gái kia tự nhiên không có ý kiến gì khác. Sau một lát, ba người liền rời đi sơn động, khi xuống núi, cả ba chọn một phương hướng rồi chạy đi.

. . .


Một tháng sau.

Biên cảnh Phục Châu, một chỗ trong rừng rậm.

Thạch Mục cầm trong tay Vẫn Thiết Hắc Đao, lạnh lẽo nhìn tên Man nhân cao ngang mình ở phía đối diện. Kẻ này thuộc dạng nhỏ con trong Man tộc. Trên ngực trần của y xăm một cái đồ đằng hình sói xanh đang ngửa đầu lên trời tru. Nghiễm nhiên, kẻ này là một tên dũng sĩ đồ đằng. Ở không xa phía sau họ Thạch còn có một tên nữa thân cao hơn trượng. Tên này cũng là một dũng sĩ đồ đằng, tai đeo hái cái vòng vàng. Vị trí của cả hai bọn chúng vừa lúc hình thành nên thế giáp công trước sau. Gần nửa ngày trước. Thạch Mục vì chấp hành một nhiệm vụ điều tra mà lén lút xâm nhập vào một chỗ Binh doanh của Man tộc tại Phục Châu. Cả quá trình diễn ra hết sức thuận lợi, không nghĩ tới đến lúc trở về lại bị hai tên này đột nhiên xuất hiện cho chặn lại. Chỗ này cách nơi đặt binh doanh của đối phương quá gần, cứ kéo dài thời gian không chừng hắn sẽ gặp nguy hiểm. Lệ mang trong mắt Thạch Mục lóe lên, thân hình khẽ động, trong chớp mắt đã lướt xa tới mấy trượng, xuất hiện trước mặt tên Man nhân nhỏ con. Một đạo hắc quang từ trên đầu vai của hắn quét ra.

"Trảm!"

Vẫn Thiết Hắc Đao ở giữa không trung rung lên một cái, lập tức chia ra thành mười ba đạo đao mang, tản ra hàn khí um tùm, bổ xuống đầu đối phương.

"Uuuu....!!!" Một tiếng sói tru!

Nơi lồng ngực của Man nhân nhỏ con chợt chớp lên ánh sáng xanh, hai tay liền biến thành hai cái lang trảo đầy lông, móng vuốt trên đó nhọn hoắc sắc bén. Hàn quang trong mắt gã lóe lên, hai cái lang trảo nhanh chóng khua lên trước người, huyễn hóa ra trảo ảnh màu xanh bao phủ khắp nơi, nghênh đón đao mang màu đen kia.


Một tràng keng keng keng nhức tai vang lên, đao mang màu đen cùng với trảo ảnh đầy trời nhao nhao tán loạn!

Nhưng gần như tức thì, lại có thêm vài chục cái trảo ảnh màu xanh bất ngờ vồ úp về phía họ Thạch. Cùng lúc đó, sau lưng Thạch Mục, một cỗ quyền phong cực mạnh đang ép xuống lưng hắn. Ánh mắt Thạch Mục lạnh băng, thân hình chẳng những không lùi còn tiến tới, Pháp lực trong cơ thể rào rạt tuôn vào Vẫn Thiết Hắc Đao, phù văn trên thân đao đen lập tức nhấp nháy, ánh lửa bùng lên, nhanh như tia chớp chém lên trảo ảnh màu xanh.

"Oanh!" Một tiếng vang thật lớn.

Ánh sáng màu đỏ bạo liệt ra, khí lãng nóng rực quét sạch hết trảo ảnh. Tên Man nhân nhỏ con kia luống cuống chân tay, không kịp đề phòng đã bị cỗ khí lãng cực nóng kia cuốn tới quét trúng, thân mình không tự chủ được bị quật bay đi ra ngoài. Đồng thời, khi gã thấy một đoàn khí trắng phun từ trong miệng Thạch Mục ra, dí sát đuổi theo chính mình thì mặt mũi cực kỳ hoảng sợ. Lúc này, sau khi thi triển khí bạo thuật, Thạch Mục bỗng nhiên quay đầu, đánh ra một quyền trắng noãn óng ánh, nhanh như thiểm điện đón đỡ bộ móng bò lớn màu đen lớn cỡ đầu người đã đến gần trong gang tấc.

Keng! Tiếng kim loại va chạm chói tai!

Thạch Mục giống như bị một con trâu rừng ngàn cân đụng phải. Một luồng man lực từ bên ngoài truyền vào khiến lồng ngực của hắn nhộn nhạo, thân hình theo đó liên tiếp thối lui mấy bước. Về phần man nhân vòng vàng đánh lén Thạch Mục, lúc này cũng bị một cỗ đại lực chấn ngược về sau, còn đang lơ lửng giữa không trung đã nghe một tiếng “Oanh” trầm đục. Thì ra man nhân gầy gò bị đánh bay, dưới tình thế cấp bách muốn dùng hai tay đón đỡ khí bạo thuật. Kết quả song thủ lập tức bị đánh nát bấy, trước ngực máu thịt be bét, cả người nện thẳng xuống đất. Đúng vào lúc này, một bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt gã, đúng là Thạch Mục. Một tiếng hét thảm qua đi, máu đen phụt thẳng lên trời, man nhân gầy gò đã bị Vẫn Thiết Hắc Đao tước đi thủ cấp.

Ngay sau đó, phía sau Thạch Mục thình lình truyền đến bước chân dồn dập rời đi thật xa. Hắn xoay người nhìn lại thì phát hiện man nhân cao lớn mang vòng vàng thấy tình huống không ổn đã quay đầu bỏ chạy về hướng rừng rậm, trong chớp mắt khoảng cách hai bên đã được kéo giãn chừng hơn mười trượng. Thạch Mục chỉ cười lạnh một tiếng. Tay phải vừa siết mạnh, Vẫn Thiết Hắc Đao đã lập tức hóa thành ánh lửa rừng rực bay đi với tốc độ nhanh đến cực điểm.
Man nhân cao lớn vừa thở dại một hơi lại bất thần nghe được một tiếng nổ quái dị. Còn chưa kịp phản ứng, vùng ngực đã truyền đến cảm giác nóng bỏng, đau đớn kịch liệt. Một mũi đao sắc bén theo đó thoát ra, xé toang lồng ngực của gã!


Phừng!

Một ngọn lửa dữ dội bùng lên từ miệng vết thương, biến gã thành bó đuốc sống, tan thành tro bụi trong nháy mắt. Trong lúc đó, Thạch Mục đã sớm thu hồi Vẫn Thiết Hắc Đao. Thân hình lóe lên, biến mất giữa rừng rậm mênh mông.



Mấy tháng sau, nơi biên cảnh Nhuế Châu, trong một gian phòng tại một thôn trang bị chiến tranh tàn phá, Thạch Mục đang nhắm mắt ngồi xếp bằng, lồng ngực có chút phập phồng giống như đang khôi phục thể lực, bên cạnh có một cây trường cung màu tím nhạt, đúng là Tử Cương Cung.

Đột nhiên, xa xa mơ hồ truyền đến một hồi ầm ĩ!

Thạch Mục mở to hai mắt. Cả người như linh miêu bắn lên. Một tay cầm lấy Tử Cương Cung, vô thanh vô tức rời khỏi phòng ở, tiềm hành về phía Đông của thôn trang. Sau một lát, hắn đã nằm sấp trên mái của một tòa nhà đổ nát, mắt nhìn về phía phát ra tiếng động. Ngoài mấy trăm trượng, bất ngờ có gần hai trăm tên binh sĩ Man tộc đang chiến đấu với số lượng binh sĩ Nhân tộc tương đương tạo nên tiếng động kinh thiên động địa. Tuy sở hữu trang bị vượt trội nhưng đụng phải đối phương với thực lực cao cường hơn, Nhân tộc rõ ràng đang rơi vào thế hạ phong. Nhưng dù vậy, bọn họ không hề lộ ra chút nào hỗn loạn, vừa đánh vừa lui dần dần đến gần vị trí thôn trang giống như muốn dựa vào địa thế nơi đây để triển khai phòng thủ. Man tộc tự nhiên không để đối phương được như ý nguyện, phấn khởi xông lên. Tình hình chiến đấu vô cùng kịch liệt. Thỉnh thoảng lại có binh sĩ hai bên ngã xuống trong vũng máu. Có điều cứ ba bốn binh sĩ Nhân tộc ngã xuống mới lại có một người của Man tộc chịu thương vong. Chiến cuộc như vậy hiển nhiên có chút bất lợi với Nhân tộc.

Thạch Mục xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía trung tâm chiến đoàn. Chỉ thấy một tướng lãnh Đại Tề toàn thân giáp trụ, trường thương màu bạc trong tay không ngừng vũ động, đang chiến đấu kịch liệt với một dũng sĩ Man tộc sử dụng cự phủ. Âm thanh kim loại giao kích vang dội khắp nơi. Thạch Mục hiểu ra, trừ khi tướng lãnh Nhân tộc có thể nhanh chóng đánh chết dũng đồ đằng kia, khiến cho đám man nhân còn lại rơi vào cảnh quần long vô thủ. Nếu không, theo thời gian trôi qua, nhóm quân Nhân tộc này tất yếu sẽ rơi vào kết cục thảm diệt. Có điều thực lực hai bên có chút ngang bằng, nhất thời không thể phân rõ cao thấp. Chẳng biết tại sao, bộ dáng giơ tay nhấc nhân của vị tướng lãnh Nhân tộc lại khiến Thạch Mục cảm thấy có chút quen thuộc. Chỉ là dung mạo của đối phương đã bị khôi giáp che kín, không thể thấy rõ. Thạch Mục vốn đã hoàn thành nhiệm, trong lúc nghỉ ngơi gặp phải tình huống như vậy tự nhiên sẽ không trơ mắt nhìn đồng tộc bị Man nhân đồ sát. Sau khi quan sát một chút, hắn lặng lẽ rời khỏi nóc nhà, bất động thanh sắc tiềm hành tới một chỗ gần khu vực giao chiến.

Sau chừng nửa nén hương, Thạch Mục lặng lẽ xuất hiện trong một con mương cạnh nơi hai bên quần đấu. Chỉ trong chốc lát, Nhân tộc đã lại mất thêm hơn hai mươi người. Hơn nữa bời vì Man tộc mãnh kích một cách điên cuồng, Nhân tộc không thể không di chuyển chậm lại, ra tay ứng phó. Đôi mắt họ Thạch nổi lên một tầng kim quang nhàn nhạt. Hắn rút ra một mũi tên thoạt nhìn có chút đặc biệt, ẩn hiện ánh lửa hồng, mơ hồ ẩn chứa một đạo phù trận thật nhỏ, rõ ràng là một mũi phù tiễn.
Mũi tên này gọi là Liệt Viêm Tiễn, bên trên khắc chồng ba tầng phù trận Liệt Viêm. Không phải hắn không muốn khắc chồng nhiều hơn, mà là diện tích mũi tên quá nhỏ khiến việc vẽ phù trận trở nên cực kỳ khó khăn. Ba tầng điệp gia đã là cực hạn của Thạch Mục. Độ khó của quá trình còn vượt trên tám chín tầng phù trận bên trên Nguyệt Quang Hải Đảm. Bình thường, Liệt Viêm Tiễn chỉ có uy lực bằng một phần mười của Nguyệt Quang Hải Đảm chỉ khi đâm vào cơ thể con người mới bộc phát vô cùng khủng bố. Sau khi mang tới Tử Cương Cung, Thạch Mục liền hao tốn tâm tư chế ra mười mũi Liệt Viêm Tiễn. Những thứ khác trong túi đựng tên đều là mũi tên bằng tinh cương bình thường mà thôi. Hôm nay, hắn liền nảy ra ý định thử qua uy lực của Liệt Hỏa Phù Tiễn này. Trong lòng đã quyết, họ Thạch đặt lên dây cung một mũi Liệt Hỏa Tiễn, vận sức chờ phát động!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui