Thạch Mục nhìn về phía xa hư không, cau mày nhăn mặt, thân hình cũng dừng lại.
Lúc này Chung Tú và Thái Nhi cũng từ phía sau bay đến, đứng bên cạnh hắn.
- Thạch đại ca, bóng đen đó có phải là đang nghe trộm chúng ta nói chuyện?
Vẻ mặt Chung Tú có chút không được tự nhiên.
Nghĩ tới những lời tình yêu ngọt ngào của hai người nói với nhau bị kẻ khác nghe được, mặt nàng ta liền ửng hồng một trận.
- Tú nhi, nàng không cần lo lắng.
-
- Thái Nhi, ngươi có nhìn rõ kẻ đó trông thế nào không?
-
Thạch Mục nhìn sang Thái Nhi hỏi.
- Trên người kẻ đó có một tầng hắc quang quỷ dị, đủ để ngăn cản linh nhãn của ta.
-
Thái Nhi lắc đầu nói.
Thạch Mục gật đầu, trầm mặc một chút rồi bỗng nhiên nói:
- Người này không phải kẻ trinh thám tầm thường, trước đây chúng ta đã gặp qua rồi.
-
Thái Nhi nghe vậy kinh ngạc hỏi:
- Gặp lúc nào?
-
- Trước đây vào lúc Tiếp Phong Đại Điển, chúng ta lén trà trộn vào trong thành không phải là đã gặp qua bóng người màu đen rồi sao, Có lẽ chính là người này.
-
Mắt Thạch Mục lóe lên tia sáng nói.
Thái Nhi ngay lập tức cũng nhớ lại.
- Thạch đại ca, hai người nói gì vậy?
-
Chung Tú nhìn Thái Nhi rồi lại nhìn sang Thạch Mục, có chút hiếu kỳ hỏi.
Thạch Mục đơn giản kể lại chuyện lúc trước lẻn vào Phượng Dực Thành.
- Kẻ đó rút cuộc là ai? Trước đây thì trà trộn vào Phượng Dực Tộc nay lại tới dò xét chúng ta, liệu có phải là người của Thiên Đình không?
Chung Tú nhăn mày, bỗng nhiên ngấc đầu lên nói.
- Trước mắt không ngoại trừ có khả năng này.
Thạch Mục phảng phất qua nét mặt suy nghĩ, trong miệng nói ra.
- Thôi bỏ đi, chuyện này sau này bàn tiếp, chúng ta trước tiên phải quay về Phượng Dực Thành.
Thạch Mục lắc lắc đầu, không nghĩ chuyện này nữa nói.
Chung Tú gật đầu.
Hai người một con chim cùng nhìn theo hướng Phượng Dực Thành bay đi. Rất nhanh đã về tới trong thành.
Thạch Mục vốn dĩ định sau khi về thành sẽ trực tiếp đi tìm Tộc trưởng Triệu Dận nói rằng mình đã thức tỉnh huyết mạch nhưng Chung Tú lại ngăn cản hắn.
- Thạch đại ca, muội cảm thấy trước tiên vẫn nên bàn bạc chuyện này với sư phụ thì tốt hơn.
-
Chung Tú nói.
Chung Tú mặc dù là Thánh nữ của Thiên Phượng Nhất Tộc, nhưng suy cho cùng nàng ấy cũng là người ở ngoài đến, lại là một Nhân Tộc. Cùng với những người khác trong Thiên Phượng Tộc có thể nói là không có chút quan hệ máu mủ gì cả.
Có điều với dung nhan tuyệt thế của nàng, từ lâu đã nắm giữ trái tim của rất nhiều thanh niên anh tuấn tài hoa trong Thiên Phượng Nhất Tộc.
Đại Điển Chiêu Thân lần này, một kẻ ngoại tộc tiểu tốt vô danh như Thạch Mục, lại còn là người của Nhân Tộc đưa mĩ nhân trở về. Trong Thiên Phượng Nhất Tộc có rất nhiều người vô cùng bất mãn với điều này.
Ba năm nay nàng vì hắn mà chuyển ra ngoài thành sinh sống, sớm chiều bầu bạn cùng hắn. Sự bất mãn của rất nhiều người trong Thiên Phượng Nhất Tộc đối với Thạch Mục càng lên tới đỉnh điểm.
Lúc này Thạch Mục đi gặp Tộc trưởng, bàn về chuyện thành thân của hai người sợ rằng sẽ gặp không ít phiền toái.
Mặc dù trong tim Chung Tú Thạch Mục là quan trọng nhất, nhưng nàng cũng rất yêu quý mọi người trong Thiên Phượng Nhất Tộc. Nàng không mong muốn giữa Thạch Mục và Thiên Phượng Nhất Tộc xảy ra xung đột lớn.
- Như vậy cũng tốt.
-
Thạch Mục suy nghĩ một lúc, gật đầu nói.
Hai người biến thành dải sáng bay về nơi ở của Triệu Ling Lung. Rất nhanh đã bay đến bên ngoài đại điện.
Phía trên đại điện treo một tấm biển lớn, trên đó viết ba chữ to Minh Diễm Điện.
Ánh mắt Thạch Mục lóe lên, lúc trước hắn có lẻn vào nơi này rồi.
Hắn tiến lên phía trước một bước, đang định cất tiếng chào hỏi. Cánh cửa đại điện bỗng nhên mở ra, giọng nói có chút lãnh đạm vang lên, chính là Triệu Linh Lung.
- Hai người các ngươi vào đi.
-
Thạch Mục nhíu mày lại cùng Chung Tú đi vào.
Triệu Linh Lung ngồi trên một cái ghế đá trong đại điện, mắt nhìn hai người họ. Dường như không có chút ngạc nhiên gì với sự xuất hiện của hai người, hơn nữa trong ánh mắt có chút gì đó hơi khác thường.
- Sư phụ.
-
Chung Tú hướng về Triệu Linh Lung hành lễ.
- Triệu Linh Lung trưởng lão.
-
Thạch Mục cũng chắp tay cung kính hành lễ.
- Ba năm nay ngươi ở bên ngoài bế quan tu luyện, thực lực quả là có tiến triển không nhỏ, nay đã đạt đến Thánh Giai hậu kỳ, rất tốt!
-
Triệu Linh Lung nhìn qua Thạch Mục từ trên xuống dưới nói.
- Triệu trưởng lão chê cười rồi!
-
Thạch Mục bình thản đáp.
- Thạch Mục, thái độ của ngươi đối với ta hình như có chút thành kiến, là vì chuyện của năm đó sao?
-
Triệu Linh Lung chợt hỏi.
- Sao có thể chứ, năm xưa tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ Địa Giai lại cả gan dám sánh cùng Tú nhi, người con gái được cả thiên hạ yêu mến. Người thân là trưởng bối đương nhiên vì muốn tốt cho đồ đệ mà ra tay với tôi. Vẫn may số tôi phước lớn mạng lớn, sống được tới ngày nay.
-
Thạch Mục cười nhạt đáp.
Chung Tú khẽ cười mặt có chút lo lắng, vội vàng lôi nhẹ Thạch Mục một chút.
Triệu Linh Lung lẳng lặng nhìn Thạch Mục, dường như không chút tức giận vì những lời nói của Thạch Mục.
- Ngươi nói rất đúng. Trên thế gian này phép tắc chính là như vậy. Người mạnh mẽ tự nhiên có thể quyết định vận mệnh của kẻ yếu. Ngươi đã không chết dưới Huyền Cương Kim Diễm của ta, vậy nên bây giờ ngươi và Tú nhi chung sống cùng nhau, ta tất nhiên không có gì phản đối.
-
Triệu Linh Lung nói.
- Nếu đã như vậy, cảm ơn người đã tác thành cho chúng tôi.
-
Thạch Mục nói.
Triệu Linh Lung khẽ hừm một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Lúc này hai ngươi cùng nhau đến đây, có chuyện gì?
-
Thạch Mục trong lòng niệm chú, toàn thân bạch quang tỏa sáng, cái bóng Cự Viên của hắn xuất hiện ở sau lưng.
- Hiện tại tôi đã thức tỉnh huyết mạch Di Thiên Cự viên rồi. Theo như giao hẹn ngày trước, tôi dự định vào một ngày tới đây sẽ cưới Tú nhi.
-
Hắn nói.
Triệu linh lung nhìn thấy bóng Cự Viên đằng sau Thạch Mục, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Không ngờ rằng, ngươi trong thời gian ngắn như vậy đã nhanh chóng thức tỉnh sức mạnh của huyết mạch Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...