Thạch Mục đặt tay lên vai Chung Tú và xoay người nàng lại.
Hai bên má Chung Tú ửng đỏ, cúi xuống nhìn vạt áo ngại ngùng không dám ngẩng đầu lên nhìn thạch Mục.
Thạch Mục nhìn thấy dáng vẻ e thẹn của nàng lại càng thêm yêu thích, đưa hai tay nâng cằm của nàng, nâng mặt nàng lên ngang tầm hắn.
Đôi mắt của 2 người nhìn thẳng vào nhau.
- Tú nhi, cảm ơn nàng.
-
Thạch Mục chân thành nói.
Chung Tú nghe câu nói này, vẻ mặt không giấu được có chút buồn lòng.
- Tú nhi, Thạch Mục ta đời này kiếp này quyết không phụ nàng.
-
Thạch Mục trịnh trọng nói.
Chung Tú nghe được lời này, rơm rớm nước mắt, liên tục gật đầu xuống.
Thạch Mục đem Chung Tú ôm chặt vào lòng, hai người lặng lẽ ôm nhau không nói lời nào.
Sau nhiều ngày, quả trứng trắng lớn vẫn luôn nhẹ nhàng trôi nổi trên miệng núi lửa, bỗng nhiên nứt ra một khe hở. Từ trong bay ra một dải hình người, vạt áo hắn bay lượn, toàn thân được bao quanh bởi bạch quang. Người đó chính là Thạch Mục.
Bay ra khỏi vỏ trứng, hắn không hề dừng lại nghỉ ngơi mà bay thẳng lên trời cao.
Hắn chỉ thấy trên người nổi lên từng bắp thịt cuồn cuộn, da dẻ bên ngoài mọc ra lông trắng bạc, cơ thể phồng lên nhanh chóng, chớp mắt đã biến thành “bạch sắc Cự Viên” vô cùng to lớn. Toàn thân phát ra luồng yêu khí cực mạnh không gì sánh nổi.
Trong đôi kim nhãn của hắn thần quang lóng lánh, từ trên cao rơi xuống càng giống như thiên thạch rơi xuống Trái Đất, gây ra rung chuyển mạnh mẽ làm chấn động cả hỏa sơn.
Thạch Mục cảm nhận được toàn thân cơ bắp, máu thịt chứa đựng sức mạnh vô cùng lớn, hắn đã biến hóa thành Bạch Hầu. Không kìm được vui sướng hắn nắm tay đấm hai quyền xuống đất, miệng hét lên tiếng gầm hú sảng khoái kéo dài.
Thạch Mục ngẩng mặt lên trời cao hú một hơi dài rồi phi thân xuống đứng bên cạnh Chung Tú.
- Thạch đại ca, chàng vừa rồi là….
-
Chung Tú kinh ngạc hỏi.
- Đó là biến thân của Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc, ta cuối cùng cũng thức tỉnh huyết mạch Di Thiên Cự Viên rồi.
-
Thạch Mục vui mừng nói.
- Chàng đã thức tỉnh Di Thiên Cự Viên huyết mạch, vậy cuối cùng chúng ta cũng có thể…
-
Trên gương mặt Chung Tú nở nụ cười hưng phấn, vui mừng quá mặt cũng ửng đỏ lên rồi, nên cúi đầu xuống.
- Đúng vậy, ta và nàng cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại thành thân.
-
Thạch Mục cười lớn sung sướng, dang tay ôm Chung Tú vào lòng.
Từ lần đầu tiên gặp Chung Tú trong ngôi miếu cũ nát cho đến những lần hai người qua lại về sau, từng hình ảnh đó lướt nhanh trong đầu hắn. Trong lòng cảm xúc dâng trào không lời nói nào có thể biểu đạt rõ được tâm ý hắn ngay lúc này.
- Mẫu thân, Thạch nhi cuối cùng cũng có thể lấy được người con gái mà con yêu thương nhất rồi.
-
Thạch Mục nói thầm trong lòng.
Chung Tú ngửi được trên người Thạch Mục toát khi khí chất nam tử mạnh mẽ, ôm chặt Thạch Mục.
Tú Nhi ngẩn ngơ trong lòng, từ nhỏ nàng đã mong ước được gả cho Thạch Mục, nguyện vọng đó cuối cùng cũng sắp trở thành sự thật rồi.
Hai người ôm nhau một hồi lâu mới lưu luyến tách ra.
- Tú nhi, sau khi chúng ta kết thành song tu, ta phải quay về Di Thiên Cự Viên Nhất Tộc. Ta rất muốn nàng có thể đi cùng ta, cùng nhau rời khỏi nơi này.
-
Thạch Mục nhìn vào mắt Chung Tú nói.
- Muội tất nhiên luôn muốn được ở cùng huynh, chỉ là…
-
Chung Tú có lời muốn nói nhưng lại thôi.
- Chỉ là cái gì?
-
Thạch Mục ân cần hỏi.
- Sư phụ và người trong Thiên Phượng Nhất Tộc đều đối xử rất tốt với muội. Hơn nữa với thân phận đặc biệt hiện giờ của muội nếu như cùng huynh rời khỏi đây sợ rằng bọn họ sẽ không đồng ý.
-
Chung Tú lưỡng lự nói.
- Đúng là như vậy.
-
Thạch Mục suy nghĩ gật đầu.
Thân phận hiện nay của Chung Tú đúng là vấn đề phiền phức.
- Thạch đại ca huynh yên tâm, từ lúc huynh ở trong trứng trắng lớn bay ra muội đã nghĩ xong rồi, sẽ không bao giờ rời xa huynh nữa. Muội sẽ đến chỗ Tộc trưởng bọn họ nói rõ muội muốn từ bỏ thân phận Thánh nữ của mình. Như vậy thì chúng ta sẽ không bao giờ phải chia xa nữa.
-
Chung Tú đưa tay khẽ vuốt ve mặt Thạch Mục, dịu dàng nói.
Thạch Mục nhìn Chung tú, trong lòng đang có một luồng nhiệt lớn tuôn trào.
Thánh Nữ Thiên Phượng Nhất Tộc địa vị cao quý. Có thể tùy ý điều động sử dụng các nguồn tài nguyên trong tộc, không cần nói cũng biết điều này có lợi rất lớn cho việc tu luyện. Vậy mà Chung Tú vì muốn ở cùng hắn lại không chút quan tâm.
- Tú nhi, từ nay về sau chúng ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ xa cách nữa.
-
Thạch Mục nắm chặt đôi tay của Chung Tú.
- Ây da, những lời yêu thương thắm thiết của hai người, ta nghe xong xương cốt đều mềm nhũn ra rồi, đúng là làm cho người ta ngưỡng mộ.
-
Thái Nhi không biết từ đâu bay ra đậu trên hòn đá gần đó, giọng kỳ quái kêu lên.
Mặt Chung Tú liền ửng hồng, vội vàng rút tay về.
Thạch Mục nhăn mày đang định nói gì đó thì mặt hắn lúc này liền biến sắc, nhìn ra bên ngoài.
- Thạch Mục, ta không phải cố ý làm phiền ngươi và Chung Tú thân mật, mà là có chuyện này muốn nói với ngươi.
-
Trong lòng hắn tiếng của Thái Nhi vang lên.
- Thạch đại ca, huynh sao vậy?
-
Chung Tú cảm thấy trên mặt Thạch Mục có vẻ gì đó không ổn, hỏi.
Thạch Mục không trả lời, thoắt cái đã ra ngoài bay về hướng tảng đá lớn ở ngoài động.
Một dải bóng đen từ trong tảng đá bay ra, nhanh như chớp chạy trốn về phía xa.
- Đừng hòng trốn thoát.
-
Thạch Mục quát to một tiếng. Tay hắn xuất ra một dải ánh sáng đỏ rực, hóa thành hình đầu một con chim lửa chớp mắt đã đuổi kịp bóng đen kia.
- Bùng.
-
Mắt của Thạch Mục lóe sáng lên, bấm tay niệm chú, khẽ quát một tiếng.
“Ầm ầm”
Con chim lửa bỗng nhiên nổ tung, hóa thành quả cầu lửa có chu vi mười mấy trượng, bóng người màu đen kia cũng bị nhấn chìm trong đó.
Trong mắt Thạch Mục hiện ra tia vui thích, đây là sức mạnh kỳ diệu của Cửu Chuyển Huyền Công Hỏa mà hắn mới lĩnh ngộ được. Hôm nay dùng đến quả nhiên lợi hại.
Ngay tại lúc này, bóng đen kia từ trong hỏa cầu bay ngược ra, dường như không hề hấn gì.
Thạch Mục nhất thời ngẩn ra.
Chính lúc Thạch Mục đang ngơ ngác vì kinh ngạc, bóng đen kia liền sáng lên, chớp mắt đã ở nơi xa lắc, xem chừng đuổi theo không kịp nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...