- Tên khốn này đúng là muốn tìm cái chết, sao lại dùng tay tiếp một chiêu này chứ?
Một gã tộc nhân của Địa Long tộc thấy thế kinh hãi kêu lên.
- Đúng là điên rồi…
Mọi người đều bị cử động điên cuồng của hắn làm cho sợ hãi, nhưng cũng không ai đi ra ngăn cản.
Chỉ thấy kim quang trên Như Ý Tấn Thiết Côn lóe lên mãnh liệt, không khí bị áp bức nổ ra liên tiếp trên đài cao, không trung bùng nổ âm thanh khiến cho tâm thần khản giả cũng trở nên kích động.
- Hây a...
Trong miệng Hãn Chiết phát ra một tiếng quát lớn, ánh sáng trong hai lòng bàn tay tỏa ra mảnh liệt. Hai cái vòng tay màu xanh trên cổ tay của hắn khắc hình quái thú bỗng phóng to liên tiếp phun ra hỏa quang màu xanh. Hai luồng ánh sáng xanh kết nối lẫn giữa không trung như biến thành một quang mang hình bán cầu màu xanh, bảo hộ vững chắc Hãn Chiết ở phía trong.
Một tiếng “Oành” thật lớn vang lên.
Côn lớn của Thạch Mục đánh mạnh lên trên quang mang, ngay sau đó, một cỗ xung khí vô hình từ trung tâm va chạm chấn động càn quét ra bốn phương tám hướng.
Khán giả xung quanh cũng lùi ra sau một chút, đều cảm thấy thân mình giống như đang ở giữa từng trận cuồng phong, gió mạnh không ngừng quét qua, cho dù là dùng linh lực gia cố cũng khó bảo trì thân hình đứng vững.
Còn phía trên quang mang màu xanh, thanh âm như sấm sét không ngừng chấn động. Từng tia chớp màu vàng mắt thường có thể thấy được không ngừng nổ vang chấn động cả đài chữ Càn. Tình hình thoạt nhìn giống như mưa sao băng, vô cùng đáng sợ. Trên Quan Chiến Đài, không biết từ lúc nào đã có thêm một kết giới màu đỏ chắn toàn bộ những chấn động đó ở bên ngoài.
Thần sắc mọi người giờ phút này vô cùng phong phú. Chung Tú thì vẻ mặt mừng rõ, vì nàng đối với Thạch Mục vẫn ôm một loại tín nhiệm gần như là mù quáng, biểu hiện của Thạch Mục vượt ngoài dự liệu của nàng, khiến nàng mừng rỡ không thôi.
Thần sắc của Triệu Linh Lung thì có chút phức tạp, vừa mừng vừa lo. Đôi mắt đẹp của Triệu Tuyền Cơ nhìn xuống đài chữ Khảm, nét mặt trầm ngâm, không biết đang suy nghĩ gì.
Tiếng nổ vang lên không dứt, lực lượng trên lôi đài va chạm nhau liên tục. Kim quang trên Như Ý Tấn Thiết Côn cũng không giảm, đang không ngừng ép xuống, quang mang màu xanh vẫn tràn đầy, không có dấu hiệu thua sút. Còn lôi đài dưới chân Hãn Chiết đã có chút không chịu nổi rồi.
Tiếng “ ầm ầm” vang lên thật lớn.
Đài chữ Khảm chấn động ầm ầm, bong ra từng mảng lớn rồi rơi sụp xuống. Hai chân Hãn Chiết bị man lực ép xuống, đã sớm bị chôn vùi trong đất, lúc này thuận theo thế rơi của lôi đài mà khụy xuống.
Thạch Mục nhíu mày, hắn không thừa cơ công kích mà quang mang trên tay lóe lên, thu Như Ý Tấn Thiết Côn trở lại, khôi phục nguyên trạng ban đầu. Một hồi thanh âm giữa không trung không ngừng vang lên, kèm theo khói bui mờ mịt.
Hai mắt Thạch Mục dừng lại, đảo nhìn qua không trung, chỉ thấy một đạo thân ảnh nhảy ra khỏi hố, mang theo một ít bụi mù, đáp trở lại đài chữ Chấn.
Hãn Chiết sau khi trở lại đài chữ Chấn, cũng không phát động công kích ngay lập tức, mà phủi phủi bụi trên người, nhìn về phía Thạch Mục đứng bên này.
- Ngừng đánh! Thạch đạo hữu mạnh mẽ hơn một bậc, Hãn Chiết tự cam bái hạ phong!
Hãn Chiết phất tay áo cho bụi bặm rơi xuống, rồi ngẩng đầu nói.
Thạch Mục nghe vậy hơi ngẩn ra, trong nội tâm có vài phần bất ngờ. Hắn có thể cảm giác được trong trận chiến này Hãn Chiết vẫn chưa đem hết thực lực ra. Tên này còn thủ đoạn khác chưa sử dụng. Nhưng điều này cũng không trọng yếu nữa, hắn lúc này cũng không rảnh tính toán đến điều này, bởi vì mục đích của hắn đã đạt được rồi.
Hắn dời ánh mắt lên phía Quan Chiến Đài, đúng lúc Chung Tú đang nhìn lại. Hai người đồng thời lộ ra dáng vẻ tươi cười. Nghe Hãn Chiết tự nhận mình thua, Triệu Chu Đồng trên Quan Chiến Đài cũng có chút kinh ngạc, một hồi lâu sau mới mở miệng tuyên bố:
- Thạch Mục thắng!
Nhưng mà dựa theo quy định lúc trước, Thạch Mục tuy rằng thắng, nhưng những người có tên trong mười thứ hạng đầu vẫn có quyền khiêu chiến hắn như trước.
- Có còn ai muốn khiêu chiến Thạch Mục để tranh đoạt vị trí đệ nhất?
Triệu Chu Đồng đảo qua nhìn đám người Thư Hữu Kim, mở miệng hỏi.
Đáp lại ông ta là sự trầm mặc. Sau khi thấy được thủ đoạn của Thạch Mục, những người này đã mất đi hứng thú khiêu chiến hắn.
- Nếu như không có người khiêu chiến Thạch Mục, thì ta xin tuyên bố Thạch Mục đứng hàng thứ nhất trong lần tỷ thí này!
Triệu Chu Đồng cất giọng nói.
Lời còn chưa dứt, chợt nghe giữa không trung vang lên tiếng hét dài.
- Cấp báo…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...