Huyền Giới Chi Môn

Thanh sắc trường mâu càng cong sâu xuống, trực tiếp áp lên đầu vai Hãn Chiết, xem ra sắp bị gãy đoạn rồi.

Hãn Chiết giơ thanh mâu, chống cung bộ, đầu gối đã sắp quỳ xuống trên mặt đất.

Thạch Mục nhìn thấy trên mặt tên này lại hoàn toàn không có vẻ sợ hãi, ngược lại có vẻ vô cùng bình tĩnh ung dung, trong lòng mơ hồ có chút bất an.

Đúng lúc này, khóe miệng Hãn Chiết đột nhiên nhếch lên nụ cười, mũi chân đột nhiên giậm một cái xuống đất, không ngờ lại bỏ trường mâu trong bàn tay, một mực lăn sùng sục lách mình tránh ra.

Lực đạo dưới tay Thạch Mục bỗng nhiên buông lỏng, nhất thời thu lại không kịp, trường côn thép ròng đè nặng lên cây thanh sắc trường mâu, đánh thẳng tắp xuống đất.

“Ầm!” một tiếng vang lên thật lớn.

Trên đài chữ Càn lập tức nứt ra một cái hố to, vô số bụi mù đá vụn bắn ra từ trong.

Hãn Chiết thấy thế, trên tay lập tức bấm lên một pháp quyết phức tạp, trong miệng cũng yên lặng ngầm tụng khẩu quyết huyền diệu.

Chỉ thấy trong hầm đá vụn đó hào quang màu xanh đột nhiên sáng quắc, một cổ khí tức giống như trong rừng rậm bỗng nhiên bừng lên từ trong.


Thạch Mục trong lòng biết không ổn, trường côn trong tay kéo lại, vừa định thối lui, nhưng mà lúc này thì đã chậm rồi.

Chỉ nghe “Hốt” một tiếng vang lên, mấy đạo Thanh Đằng tráng kiện đột nhiên từ trong lổ đá vụn đó dò ra, quấn quanh trường côn thép ròng của Thạch Mục thật chặt, làm cho hắn không có cách nào rút ra.

Thạch Mục sắc mặt hơi ngưng trọng, trên cánh tay trái đột nhiên nhoáng lên quang mang, một mảng Chí Dương hỏa diễm lập tức phún ra ngoài, cuốn tới những Thanh Đằng đang quấn quanh này.

Từng đạo hỏa diễm trắng sáng đánh vào trên Thanh Đằng, lập tức đốt cháy kịch liệt, trên lôi đài lập tức bốc hơi, nổi lên từng sóng nhiệt bức người.

Trên Quan chiến đài, mọi người sắc mặt đều hơi hơi biến hóa.

- Cửu Chuyển Huyền Công, chẳng lẽ tên này chính là truyền thừa y bát của Bạch Viên Lão Tổ?

Kim Phượng bà bà thấp giọng hỏi.

- Tên này tự xưng là trưởng lão của Di Thiên Cự Viên tộc, hơn nữa mang trên người Niết bàn phượng thoa, thân phận của hắn ở trong Di Thiên Cự Viên tộc nhất định không thấp, sợ rằng còn có loại khả năng này.

Chẩn phu nhân chỉ hơi trầm ngâm, nói như thế.

Triệu Linh Lung ánh mắt lóe lên, quét qua từ trên người Thạch Mục, không khỏi nhớ lại tình cảnh năm xưa khi mang Chung Tú ly khai Lam Hải tinh.

- Trước không vội kinh ngạc làm gì, Thạch Mục này chỗ đáng ngạc nhiên trên người hắn còn có rất nhiều.

Một bên, Triệu Chu Minh lại mỉm cười nói.

Trên Quan chiến đài không khí hòa hài, tự bản thân Thạch Mục lại không có thoải mái như vậy.

Chỉ thấy trên cánh tay trái của hắn hỏa diễm không ngừng sôi trào, mãnh liệt thiêu đốt Thanh Đằng.

Trên Thanh Đằng đó cũng không ngừng vang lên tiếng động ‘rắc rắc” do bị thiêu đốt, cháy đen một mảnh, nhưng thủy chung không thấy dấu hiệu gãy lìa bung ra.


- Ha ha, chớ phí sức uổng công nữa! Thanh Cương Đằng mâu này chính là một món Linh bảo được bổn tộc truyền thừa mấy trăm năm, hỏa diễm của ngươi không làm gì được, hơn nữa hãy nếm thử Thanh Liên thánh hỏa của ta đi.

Hãn Chiết cười ha ha một tiếng, cao giọng nói.

Dứt lời, naâng cổ tay lên lật một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện một thanh sắc hồ lô to lớn.

Trong miệng hắn lẩm bẩm, hai tay liên tiếp đánh ra pháp quyết, đồ án ngọn lửa trên thân hồ lô đột nhiên sáng ngời, miệng hồ lô nhoáng lên ánh lửa, một ngọn lửa màu xanh đột nhiên phun ra, bao trùm đến Thạch Mục.

Đúng lúc này, trong đầu của Thạch Mục đột nhiên vang lên thanh âm của Thư Hữu Kim:

“Thạch huynh, Thanh Liên thánh hỏa của Hãn Chiết này, hỏa khí nội tàng, kình lực nội liễm, uy lực phi phàm, huynh nhất định phải cẩn thận.”

Thạch Mục không cảm nhận được bất kỳ cảm giác nóng cháy chút nào, nhưng trong lòng thì cảm thấy không ổn, lập tức không do dự nữa, thân hình chợt động, thẳng thừng bỏ luôn Tấn Thiết côn lui ra phía sau.

Nhưng mà hắn mới vừa đạp chân đáp xuống, liền cảm nhận được mắt cá chân chỗ đau đớn, đưa mắt xuống nhìn, chỉ thấy trong vết rách do thanh mâu của Hãn Chiết trước đó xẹt tạo ra, lại mọc ra một sợi Thanh Đằng dài và nhỏ, quấn quanh bắp chân của bản thân mình thật chặt.

Cái lui vừa rồi không lui ra đủ cự ly, ngược lại còn bị ngăn chặn hành động, khiến cho Thạch Mục lập tức chìm vào nguy cảnh.

Chung Tú ngồi ở trên Quan chiến đài, mắt nhìn thấy ngọn lửa màu xanh đó sắp trùm xuống người Thạch Mục, sốt ruột vô cùng, theo bản năng liền định đứng dậy.


Nhưng bên cạnh nàng bỗng nhiên có một bàn tay duỗi tới, đặt lên trên cánh tay của nàng.

Chung Tú ghé mắt nhìn lại, đã thấy Triệu Linh Lung nhẹ nhàng lắc lắc đầu với mình, tỏ ý nàng không nên khinh cử vọng động.

Nàng lại quay đầu nhìn về phía Thạch Mục, rồi mới tiếp tục ngồi vào chỗ của mình.

Đúng lúc này, ngọn lửa màu xanh đó cũng đã đi tới trước người Thạch Mục.

Cánh tay phải của Thạch Mục thò về phía trước, một mảng khí trắng mông lung phún ra ngoài, hàng loạt băng tinh mãnh liệt dâng lên, chắn phiến thanh diễm đó ở phía ngoài.

Nhưng mà, còn không đợi cho hắn thở phào một cái, phiến băng tinh ấy liền bị thanh diễm đốt cháy, tan chảy cả ra.

Ngọn lửa màu xanh thế đi hơi chậm, nhưng cũng không ngừng nghỉ, vẫn ép đến trên người Thạch Mục.

Thạch Mục tâm niệm thúc đẩy, kim giáp trên người quang mang sáng ngời, một màn hào quang hình cầu bao phủ phóng ra, vây quanh thân hắn lại, ngọn lửa màu xanh liền đập vào trên màn hào quang.

Mới vừa dính vào ngọn lửa màu xanh, màn hào quang kim sắc liền chấn động mãnh liệt, Lục đạo long ảnh trên đó không ngừng xoay nhanh, bỗng nhiên hội tụ lại, con mắt rồng sáng ngời, trong miệng phun bắn ra quang trụ, so kè cùng ngọn lửa đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui