Ngọn lửa màu xanh bao phủ bàn tay phải của Địch Tương, một tiếng vang nhỏ vang lên, bàn tay phải cũng bị ăn mòn.
Sắc mặt Địch Tương đại biến, hét thảm một tiếng, thân thể bắn ngược bay ra sau vài chục trượng. Tay phải của hắn đã biến mất toàn bộ từ dưới khuỷu tay trở xuống, chỗ bị cụt máu thịt đã bầy nhầy thành một mảng. Địch Tương phất tay lấy ra linh phù dán lên miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
“Ngọn lửa màu xanh này là thần thông gì?
Trong lòng hắn hoảng hốt.
- Cái này là… Thanh Liên Thánh Hỏa!
Kim Phượng bà bà nhìn thấy ngọn lửa màu xanh, sắc mặt cuối cùng cũng biến đổi.
Những người khác trên đài cao cũng đều lộ ra vẻ nghi hoặc, dĩ nhiên là chưa bao giờ nghe thấy cái tên này. Địch Phong lộ ra vẻ vừa kinh vừa sợ.
Hãn Chiết cười nhạt một tiếng, phát tay đánh ra pháp quyết, ngọn lửa màu xanh lại cuồn cuộn bùng lên, hóa thành một con rắn lửa màu xanh, đánh về phía Địch Tương với tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã đến trước người Địch Tương. Địch Tương biến sắc, điểm mũi chân bắn ngược trở lại phía sau, phất tay tế ra một cái khiên màu đen ngăn cản trước người. Hỏa Xà màu xanh đâm vào cái khiên màu đen, chỉ một chút sau tấm khiên màu đen giống như ngọn nến tan chảy vậy, nhanh chóng phân rả ra.
- Cái gì?
Sắc mặt Địch Tương biến hẳn.
Tấm khiên này mặc dù không phải pháp bảo đỉnh cao, nhưng cũng là một bảo vật phòng ngự cực kì tốt, thế mà vẫn bị hòa tan ngay lập tức. Thân thể hỏa xà khẽ uốn éo, hóa thành một thanh kiếm lửa màu xanh, chém lên bụng Địch Tương. Vảy giáp màu đen cứng vô cùng, nhưng trước kiếm lửa màu xanh này cũng như tờ giấy mỏng.
“ Phốc” một tiếng!
Bụng dưới của Địch Tương bị chém thành một vết thương dài cả tấc, máu tươi trào vọt ra. Bóng người lóe lên, thân ảnh Hãn Chiết xuất hiện sau lưng Địch Tương. Hắn hét lớn, hai nắm đấm như Độc long rời khỏi động, đánh mạnh lên người Địch Tương.
Thân thể Địch Tương giống như thiên thạch rơi, bị nện mạnh xuống mặt đất, mặt đất bị đánh lún thành một cái hố to, bụi đá văng khắp nơi.
Ý lạnh trong mắt Hãn Chiết loé lên, một tay phất lên, hỏa kiếm màu xanh lại một lần nữa hóa thành ngọn lửa màu xanh chui xuống hố.
Vào thời khắc này, một đạo hoàng quang xuất hiện, là một pháp bảo hình cái mâm, chặn ngọn lửa màu xanh lại.
Xùy xùy…
Pháp bảo hình cái mâm tròn này có số phận giống với cái khiên của Địch Tương, không cách nào ngăn lại uy năng ăn mòn của ngọn lửa màu xanh, nhưng tốc độ ăn mòn cũng chậm đi rất nhiều. Một bóng người lóe lên, thân ảnh Địch Phong phóng tới.
- Trận tỷ thí này chúng ta nhận thua.
Địch Phong lạnh lùng mở miệng.
Đuôi lông mày của Hãn Chiết nhướn lên, khẽ vẫy tay, ngọn lửa màu xanh vụt bay về trong hồ lô màu xanh.
Địch Phong triệu hồi mâm tròn màu vàng kia. Nó đã bị ăn mòn một lỗ nhỏ, linh quang vô cùng ảm đạm. Hắn thu hồi mâm, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Bụi mù tiêu tán, hiện ra thân ảnh Địch Tương, biến thân của hắn đã bị giải trừ, miệng vết thương nơi bụng lại một lần nữa bị xé rách, mơ hồ còn lộ cả nội tạng.
Địch Phong biến sắc, phất tay phát ra một đoàn ánh sáng màu vàng, bao phủ Địch Tương vào trong. Hai người nhanh chóng bay về phía xa, không còn để ý gì đến cuộc tỷ thí nữa.
- Trận tỷ thí này Hãn Chiết thắng!
Triệu Chu Đồng tuyên bố kết quả.
Hãn Chiết thi lễ một cái với Triệu Chu Đồng, rồi bay về chỗ ngồi dưới cờ số 1. Những người ở những vị trí cờ khác đều nhìn lại, ánh mắt hiện ra một vẻ kiêng kỵ thật sâu, thậm chí còn có chút sợ hãi. Ngọn lửa màu xanh kia uy lực quá lớn, quả thực có chút đáng sợ, pháp bảo của Thần Cảnh đại năng cũng không thể ngăn cản nổi.
- Còn có người nào muốn tiếp tục khiêu chiến?
Triệu Chu Đồng cất giọng hỏi.
Đám người khiêu chiến lại nhìn nhau, nhưng không có người nào đứng ra.
- Nếu như không có người khiêu chiến, thì mười thứ hạng đầu coi như được quyết định như vậy.
Triêu Chu Đồng cất giọng nói.
Mười tên ngồi dưới mỗi lá cờ đều lộ ra sắc mặt vui mừng. Có thể tiến vào mười thứ hạng đầu là có thể được ban thưởng rất phong phú, xem như lần này cất công đến đây một chuyến không uổng. Sau khi tỷ thí, mọi người đều có chút mệt mỏi,nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ mới bắt đầu tỷ thí lại lần nữa.
- Kế tiếp là nửa vòng tỷ thí sau, mười thứ hạng đầu khiêu chiến lẫn nhau, quyết định thứ tự.
Triệu Chu Đồng nói.
Mười thứ hạng đầu nhìn nhau, ánh mắt đều nhìn về phía Hãn Chiết. Hãn Chiết lúc này đã thay một bộ quần áo mới, thần tình lạnh nhạt, thản nhiên tiếp nhận ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người.
Triệu Dịch cùng thanh niên Bàn Quy tộc có hình xăm cũng kích động nhìn Hãn Chiết. Đối với bọn họ mà nói, một chút ban thưởng căn bản không có nghĩa lí gì, nếu không đoạt được đệ nhất thì xem như đã thất bại.
- Nhị vị nếu có hứng thú, không ngại trực tiếp khiêu chiến đi, Hãn mỗ khống chế đối ‘Thanh Liên Thánh Hỏa’ vẫn chưa được thành thạo, cần phải luyện tập cho nhuần nhuyễn hơn chút.
Hãn Chiết quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh như băng nói.
Sắc mặt Triệu Dịch tái nhợt, trong mắt hiện lên một chút sợ hãi, vội quay đầu đi ngay. Thanh niên của Bàn Quy tộc do dự một chút, cuối cùng cũng thở dài dời ánh mắt đi chỗ khác. Hai người đều bỏ không khiêu chiến, những người khác dĩ nhiên không cần phải nói.
Những tên xếp ở thứ hạng sau đó cũng tỏ ra có khí mà không có lực, đánh vài trận nho nhỏ rồi không có người nào tiếp tục khiêu chiến nữa.
- Ha ha, trải qua kịch chiến liên tiếp, mười thứ hạng đầu cuối cùng đã được xác định, chúc mừng Hãn Chiết, trở thành…
Triệu Chu Đồng ha ha cười nói.
- Triệu trưởng lão, xin chờ một chút.
Vào thời khắc này, một thanh âm trong trẻo vang lên, là Triệu Linh Tú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...