Huyền Động Thiên Nhai

Không khí vừa mới dịu đi không bao lâu, mọi người lại bắt đầu khẩn trương.

Sáu cánh cửa vừa rồi cũng coi như một cửa ải đi? Vậy thì bọn họ đã qua cửa này rồi đi? Cái trò xúi quẩy ‘vạn kiếm tề truy’ sẽ không lại xuất hiện chứ?

Mọi người căng thẳng quan sát xung quanh, trong lòng đều suy nghĩ, về sau rõ ràng không cần tham gia bất cứ bản sao nhiệm vụ nào trong trò chơi này nữa, quả thực là không có việc gì tìm ngược chơi!!!

Chẳng qua lúc này đây công ty trò chơi bỗng dưng thiện giải nhân ý, mấy người nơm nớp lo sợ đi suốt một đoạn dài mà chuyện gì cũng không phát sinh, họ an toàn đi đến cánh cửa tiếp theo. Việc này khiến cho Tịch Thành suy đoán, nhân viên thiết kế nhất định là mới tìm được bạn gái.

“Ta sát! Lại là cửa!!!” Thương Thiên dùng kiếm mạnh mẽ đâm xuống đất, có xu thế phát điên.

Trên thực tế, mọi người đối với cửa coi như là lệ nóng doanh tròng, rất khổ bức! Rất thê thảm! Quá lãng phí! Trọng yếu nhất là, quá buồn bực!!!

Nhưng đã đến nước này rồi cũng không thể buông tha như vậy. Phải kiên trì, kiên định tiếp tục, bằng không chẳng phải là đã lãng phí vô ích nhiều thời gian, tinh lực cùng dược phẩm sao? Đặc biệt số dược phẩm này nếu đem bán, có lẽ cũng đủ để mua được một thanh bảo kiếm. Như vậy xem ra, đến Kiếm Trủng lần này có giá trị hay không phải chờ thương thảo lại.

Thật cẩn thận đẩy ra cánh cửa, trước mắt mọi người xuất hiện sáu đống đất nhỏ, trên mỗi đống đất đều cắm một thanh kiếm khác nhau.

Tịch Thành nghi thần nghi quỷ tiến lên phía trước, huyền trong tay lập tức biến thành một tấm chắn che trước mặt cô.

Cảm thấy mình đã vũ trang đến tận răng, lúc này Tịch thành mới rút một thanh kiếm ra khỏi đống đất.

Linh Lung kiếm: Cao giai bảo kiếm, nghe nói đây là thanh kiếm của kinh tài xinh đẹp Huyết Tu La trong chốn giang hồ năm trăm năm trước. Toàn thân kiếm màu ngân bạch, sau khi giết người nhuộm máu chuyển sang đỏ sậm, lại được mệnh danh là Huyết Linh Lung. Trong trận chiến với Tiêu Dao Hầu, Huyết Tu La chết, mà bảo kiếm bị tổn hại rất nhỏ, tung tích không rõ. Sau này lưu lạc trến trong tay Giang Tự Lưu, trải qua Giang Tự Lưu tu sửa, bảo kiếm lại trọng hoán sáng rọi.

Tịch Thành có chút kinh ngạc, tuy rằng nơi đây chính là Kiếm Trủng, bảo kiếm tự nhiên sẽ không thiếu, nhưng đưa tay tóm đại một thanh lại ra cao giai bảo kiếm vẫn là nằm ngoài dự đoán của cô.

Gặp Tịch Thành lấy kiếm xong lại không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người coi như thoáng yên tâm hơn. Nhìn lại thuộc tính bảo kiếm, mọi người đều không thể chờ đợi thêm nữa.

Tàn Dạ đến trước đống đất cách hắn gần nhất, mặt không biểu cảm rút thanh bảo kiếm trước mắt, nhưng chỉ có hắn mới biết được giờ phút này hắn khẩn trương đến độ nào. Lăn lộn nhiều năm trên giang hồ như vậy, phổ thông kiếm thay đổi hết thanh này sang thanh khác, nhưng mà phổ thông chính là phổ thông, không có cách nào có thể phát huy đến tận cùng võ công của hắn. Hắn đã từng rất vất vả tìm được mộ thanh cao giai bảo kiếm ở quầy đấu gia, nhưng chỉ vì tiền không đủ mà người với kiếm vô duyên.

Bây giờ nếu có thể lấy được một thanh bảo kiếm, sức chiến đấu của hắn tuyệt đối không chỉ tăng lên gấp hai so với hiện tại.

Hắn thầm hít sâu một hơi, bắt đầu đánh giá thanh kiếm trong tay.


Thương Hải kiếm: Cao giai bảo kiếm. Bảo kiếm trấn phái của Nam Nhai cốc Thương Hải Môn. Nghe nói chưởng môn đời thứ nhất của Thương Hải Môn – Dư Thương Hải mất rất lớn đại giới mới mời được Tông sư Chú kiếm Vưu Tử Anh đúc kiếm. Vưu Tử Anh mất đến hai năm để tìm tài liệu đúc kiếm, lại tốn bốn năm tâm huyết mới hoàn thành thanh bảo kiếm. Sau khi kiếm được đúc thành, để bảo kiếm là duy nhất, Dư Thương Hải đã bí mật sát hại Vưu Tử Anh. Từ đó về sau Thương Hải Môn xưng bá giang hồ với thanh kiếm này.

Quả nhiên là kiếm tốt, Tàn Dạ thầm than.

Hoa Tưởng Dung cũng không khách khí, tùy tiện tìm một đống đất rút kiếm ra liền xem xét.

Vô Diệp kiếm: Cao giai bảo kiếm. Toàn thân màu xanh biếc, thân kiếm nhẹ nhàng nhưng chém sắt như chém bùn, khiến lá bay hoa rụng. Là tùy thân bội kiếm của công tử đa tình Nam Cung Hoàng.

Thương Thiên thì chọn đống đất bên cạnh Tiêu Lãnh, rút ra bảo kiếm rồi bắt đầu xem xét.

Khô Cốt kiếm: Cao giai bảo kiếm. Một trăm năm mươi năm trước, Ma đạo chí tôn Lăng Thương Thiên dùng máu người bất ngờ luyện thành tà kiếm. Sau khi Lăng Thương Thiên chết, kiếm này lại nhuộm đẫm máu tươi của năm trăm người rồi chôn cùng Lăng Thương Thiên, cùng Lăng Thương Thiên nhập táng ở Khô Mộc Trủng. Sau này bị Giang Tự Lưu đào trộm, đem về chôn ở Kiếm Trủng.

Thương Thiên không biết phải nói gì, thật đúng là duyên phận, tên chủ nhân thanh kiếm này lại có chút tương tự với tên mình. Nhưng mà hệ thống đã đánh dấu đây là một thanh tà kiếm, không biết khi sử dụng có gặp phải vấn đề gì không, hay đây chỉ là một cái mánh lới?

Thấy mọi người đều lấy được cao giai bảo kiếm, Tiêu Lãnh cùng Hàn Nha cũng không chờ đợi thêm, đồng thời rút ra thanh kiếm ở trước mặt.

Lạc Gia kiếm: Cao giai bảo kiếm. Do Giang Nam chú kiếm thế gia Lạc gia - thiên tài đúc kiếm Lạc Tử Kì đúc. Con trai gia chủ Lạc gia Lạc Giang Nghiêm tên là Tử Kì, rất được sủng ái. Từ nhỏ Lạc Tử Kì đã học chú kiếm, ở độ tuổi gần 21 đã trở thành Trung cấp Chú kiếm sư, cách cấp bậc Đại sư không xa. Lạc Tử Kì thông tuệ, lấy thân phận Trung cấp Chú kiếm sư để chế tạo cao giai bảo kiếm – cấp bậc Đại sư Chú kiếm mới có thể đúc thành, bởi vậy đã gây oanh động giang hồ. Trong chốn giang hồ nhiều người nguyện bỏ ra số tiền lớn để mua, lại bị Lạc Giang Nghiêm cự tuyệt. Lạc Giang Nghiêm ca ngợi Lạc gia có triển vọng tiến thêm một bước, đặt tên kiếm này là Lạc Gia, coi là chí bảo được bảo quản ở Kiếm Các. Sau này bị Giang Tự Lưu ăn cắp, đến nay vẫn chưa truy hồi.

Hàn Nha yên lặng thu hồi kiếm, thầm nghĩ, thanh kiếm này để Phong Khinh Lưu Vân dùng là tốt nhất. 

Mà Tiêu Lãnh thì tay cầm bảo kiếm, biểu cảm lại thiên biến vạn hóa nhiều màu nhiều sắc, ngón tay hơi run run, vẻ mặt uể oải chán nản khiến cho Tịch Thành có chút tò mò.

“Tiêu Lãnh, kiếm của ông thế nào?” Tịch Thành lòng đầy hiếu kỳ đoạt lấy thanh kiếm trong tay hắn, bắt đầu xem xét.

Du Thủy kiếm: Hạ phẩm bảo kiếm. Lực công kích: 3

??????!!!!!!

“Đây là ý gì chứ???” Tịch Thành triệt để bị kích thích, sáu đống đất, năm thanh cao giai bảo kiếm, tại sao đến lượt Tiêu Lãnh lại trở thành thanh kiếm tàn hạ phẩm với 3 điểm công kích chứ? Vận khí của tên Tiêu Lãnh này quá mức ‘cực phẩm’ rồi chăng? 


“Ta sát!!! Không đùa bỡn người như vậy được không? Đây là phân biệt đối xử! Đây là kỳ thị nhân cách mà! Chẳng sợ chỉ là trung giai ta đều có thể chấp nhận, nhưng 3 điểm công kích? Này cũng quá mức…. Còn có, rõ ràng lực công kích chỉ có ba, phẩm giai chính là hạ phẩm, còn thêm hai chữ ‘bảo kiếm’ vào làm cái rắm á!!!” Tiêu Lãnh hoàn toàn phát điên.

Mọi người cũng đều khó hiểu đến cực điểm. Năm thanh đều là cao giai, vì sao cố tình lại xuất hiện một thanh đê giai?

Hay là, muốn mấy người này tự giết lẫn nhau? Hay vẫn do giá trị nhân phẩm của Tiêu Lãnh quá kém?

Thương Thiên nhìn vẻ mặt uể oải của Tiêu Lãnh, đưa thanh kiếm Khô Cốt trong tay cho hắn, nói: “Này cho em.”

Tiêu Lãnh lắc đầu: “Thôi, anh cầm đi. Coi như hôm nay em xui xẻo, cùng lắm thì sau này an tâm mở trà lâu. Làm một tên siêu cấp đả thủ, anh sao có thể không có bảo kiếm được.”

Thương Thiên hắc tuyến, biết rõ Tiêu Lãnh suy nghĩ cho mình nhưng những lời này của hắn quả thực là đáng ăn đòn.

“Đây.” Tịch Thành đưa Linh Lung kiếm cho Tiêu Lãnh, khóe miệng còn treo nụ cười vui sướng khi người gặp họa.

“Thôi, bà giữ đi.” Tiêu Lãnh cười cười, trả kiếm lại cho cô.

“Ông lấy đi. Kiếm này không phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của ta.” Tịch Thành không tiếp nhận Linh Lung kiếm.

Tiêu Lãnh nở nụ cười, biết Tịch Thành muốn hắn nhận nên mới nói như vậy, dù sao thanh Lung Linh kiếm này vẫn rất xinh đẹp.

“Đừng quên, ta đã có một thanh cao giai bảo kiếm, còn tốt hơn nhiều so với thanh này. Huống chi ta dùng huyền là chính, lấy kiếm nhiều như vậy làm gì? Lại không ăn được. Ông cầm đi.” Thấy Tiêu Lãnh còn muốn cự tuyệt, Tịch Thành nói tiếp.

Tiêu Lãnh suy nghĩ một chút, Tịch Thành nói cũng không sai, vì thế hắn thu hồi Linh Lung kiếm, cười nói: “Được rồi, bạn bè nhiều năm như vậy rồi nên ta cũng sẽ không khách khí với bà nữa.”

“Có thế này mới đúng là Tiểu Lãnh chứ. Nhớ hồi đó, những lúc tranh giành với ta có thấy ông khách khí bao giờ đâu.” Tịch Thành tỏ ra oán niệm, nhớ đến năm xưa người nào đó còn tranh đồ ăn với cô, không khỏi cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.

“Đây là đang khen ta sao?” Tiêu Lãnh trợn trừng mắt, hiển nhiên là hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ về hành vi cường thủ hào đoạt khi còn bé.

“Ông nói thử xem?” Khóe miệng Tịch Thành nâng lên.


“Được rồi, ta sẽ coi như bà đang khen ta…” Tiêu Lãnh cười gượng.

Bộ dáng tựa cười nhưng không cười của Tịch Thành cứ khiến hắn cảm thấy bồn chồn, hắn thật sự rất sợ ngay sau đó cô sẽ lấy ra thứ gì đó giết hại tâm linh non nớt của hắn.

Nghe nói nhận thấy có tác dụng tốt khi đối phó vơi Phiên Thủ Vi Vân Phúc Thủ Vũ, gần đây người nào đó đang nghiên cứu phiên bản thăng cấp của loại nước ép rau củ kinh thiên động địa đó. Ngẫm lại xem, phiên bản thứ nhất đã có lực sát thương lớn như vậy, nếu lại thăng cấp….. Ha ha, không dám tưởng tượng.

Lại nói, hắn khẳng định một trăm phần trăm, sau này nên gặp mặt Tịch Thành thường xuyên hơn, hắn cũng không muốn bị cô yêu nữ vô lương nào đó nhớ thương. Dù sao Hữu Khuyết và Bất Khí đã là ví dụ rõ ràng nhất.

Hắn nghe nói, giờ chỉ cần nhìn đến ly nước trái cây nào hơi đặc một chút thôi Hữu Khuyết cũng không dám động vào, tâm lý bóng ma này của Hữu Khuyết cũng giống hắn bây giờ sợ việc viết chữ, không thể dễ dàng tiêu trừ. Vốn hắn đã đủ xui xẻo đáng thương rồi, không có tất yếu lại đi ngược đãi chính mình như vậy, hắn cũng không phải thuộc tính M*.

*Masochist: người thích bị ngược, hành hạ.

“Nhưng mà kiếm này cũng quá nữ tính đi.” Tiêu Lãnh ý đồ lảng sang chuyện khác.

Mà thật sự kiếm này cũng hơi nữ tính, dù sao Huyết Tu La là nữ nhân, dù mang cái tên đầy sát khí ‘Tu La’ nhưng lòng yêu cái đẹp vẫn phải có. Bảo kiếm tùy thân mang theo vô luận thế nào kiểu dáng cũng phải có chút nữ tính, một đại nam nhân như Tiêu Lãnh cầm thật có chút kỳ quặc. Nhưng là dù gì đi nữa thì vẫn tốt hơn nhiều so với Du Thủy kiếm, hắn thật không nên soi mói như thế.

“Tiêu Lãnh, nếu không thì hai chúng ta đổi cho nhau đi. Kiếm của tôi cũng là cao giai bảo kiếm, chỉ là kiểu dáng hơi nam tính một chút. Tôi thấy Linh Lung kiếm của anh rất xinh đẹp, không bằng chúng ta đổi đi.” Hoa Tưởng Dung đưa Vô Diệp kiếm đến trước mặt Tiêu Lãnh để hắn xem xét thử xem.

Tiêu Lãnh thấy Vô Diệp kiếm quả thực thích hợp với hắn hơi Linh Lung kiếm, hơn nữa đều là cao giai, thuộc tính cũng không chênh lệch bao nhiêu, vì thế không nói hai lời tiếp nhận Vô Diệp kiếm, Linh Lung kiếm thì đưa cho Hoa Tưởng Dung.

Hoa Tưởng Dung yêu thích ôm chặt Linh Lung kiếm không buông, cô cảm thấy mình và Linh Lung kiếm thật sự rất có duyên. Sư phụ là Tuyết Linh Lung, kiếm pháp là Linh Lung Kiếm pháp, bây giờ kiếm cũng là Linh Lung kiếm, cô có cảm giác mình đã gắn liền với hai chữ ‘Linh Lung’ rồi.

Tiêu Lãnh càng không cần phải nói, tay cầm Vô Diệp kiếm liền thử mấy chiêu, chiêu nào chiêu nấy nhẹ nhàng phiêu dật trông rất đẹp mắt, làm cho hắn cực kì thích.

“Cho ta thanh kiếm Du Thủy kia đi.” Tịch Thành chỉ vào Du Thủy kiếm bị Tiêu Lãnh cắm lại trên mặt đất.

“Bà muốn đồ chơi này làm gì?” Tiêu Lãnh không hiểu, mang đồ chơi đó về chỉ tổ tốn chỗ.

“Về mua một cái mộ bia, viết lên , sau đó cắm thanh kiếm này lên trên lưu làm kỷ niệm.” Tịch Thành nghiến răng, cả người tỏa hắc khí, tâm cũng hắc hóa.

“Thật đáng thương…” Tiêu Lãnh đồng tình cho nhân viên thiết kế.

“Ừ.” Thương Thiên gật đầu tỏ vẻ đồng ý.


“Thật đáng sợ.” Hoa Tưởng Dung sợ run cả người, nhất thời nhớ tới chuyện không lâu trước đó người nào đó còn bảo tìm người điều tra nhân viên thiết kế, sau đó mỗi ngày canh trước cửa nhà ném dao.

“Thực tàn nhẫn.” Tàn Dạ mặt không chút thay đổi nói. Nhưng mà cũng bởi vì mặt không biến sắc mới càng dễ dàng khiến cho cô yêu nữ nào đó bạo lực xúc động.

“Ừ, chủ ý này không tồi đâu.” Hàn Nha nâng cằm, khóe miệng mỉm cười.

Thật tinh mắt mà! Biết nhìn xa trông rộng mà! Có tiếng nói chung! Có một câu nói thế nào nhỉ? À, anh hùng sở kiến lược đồng[1]… 

Tịch Thành siết thật chặt Duy Thủy kiếm trong tay, hiển nhiên cô rất oán hận sáng ý của nhân viên thiết kế.

“Tách.” Chỉ nghe một tiếng giòn vang, thanh kiếm trong tay Tịch Thành tỏa ra ánh sáng mỏng manh, hòa lẫn cùng ánh sáng phát ra từ Thanh ngọc bội, sau đó từng mảnh từng mảnh vỡ ra, lộ ra bên trong một thanh kiếm khác.

Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, hay là thanh kiếm này cũng là thứ tốt?

Tịch Thành quan sát thanh kiếm trong tay.

Tâm Tử kiếm: Trung giai bảo kiếm. Phối hợp cùng Thanh ngọc bội sẽ tăng thêm công hiệu ‘minh mục thanh thần’.

Bảo kiếm đã thay đổi tên, thêm công hiệu ‘minh mục thanh thần’, nhưng phẩm cấp cũng chỉ là trung giai bình thường, chỉ tốt hơn một chút so với vũ khí bán trong tiệm.

Tịch Thành thật không ngờ là, thanh kiếm này lại sử dụng phối hợp đồng bộ với Thanh ngọc bội.

Thanh ngọc bội là do Hứa Uyên thưởng cho Tịch Thành khi cô còn chưa mua lại sơn cốc, ở Toàn Cơ cốc nhận nhiệm vụ [Tìm hồng nhan], lúc ấy vật này được giao đồng thời với không gian trữ vật vô hạn Hoa Quang, Hứa Uyên nói là vô tình nhặt được nó, không biết có tác dụng gì.

Vốn Tịch Thành mang theo nó chỉ vì đẹp mắt, hơn nữa cũng chỉ có thêm tác dụng giúp tinh thần tỉnh táo mà thôi, không nghĩ tới lại dùng đến tại nơi này.

Tâm Tử kiếm tuy rằng chỉ là trung giai, nhưng đặc biệt ở chỗ có thể tỉnh mục ngưng thần, nếu không cẩn thận trúng khói mê gì đó, nó sẽ có chút tác dụng. Vậy nên Tịch Thành căn cứ nguyên tắc ‘không lấy thì phí’ mà không chút khách khí thu kiếm vào trong ba lô.

Từ đây, nhân viên thiết kế Kiếm Trủng càng thêm đáng thương là, liền thanh ‘bảo kiếm’ cắm ở trước mộ lưu làm kỷ niệm cũng không có. Thật là đáng buồn đáng tiếc đáng thương biết bao….

Mọi người nhìn nhau, rồi lại phát hiện cách đó không xa có một Truyền Tống Trận đang bắn ra hào quang hoa mỹ. Cuối cùng mọi người nhất trí, trước hết cứ truyền tống ra ngoài đã rồi tính tiếp.

Về nơi quỷ quái này, sau này có đánh chết cũng không quay lại….

[1] Anh hùng sở kiến lược đồng: thành ngữ TQ, ý chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người không mưu mà hợp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui