Trải qua kiếp sinh tử, có lẽ dây dưa bế tắc khó giải quyết sẽ tự nhiên buông lơi.
Sau khi xuất viện, Ôn Noãn khôi phục công việc và nghỉ ngơi hằng ngày, cả người cũng lấy lại sự trầm tĩnh, mỗi ngày dậy từ sáng sớm, vẽ tranh trong thư phòng, nhất bút nhất mực, mỗi nét đi đều cẩn thận và chuyên chú, gần đến trưa mới đặt bút xuống rửa tay, vào bếp nấu cơm.
Vì Ôn Nhu bận rộn, mấy ngày đầu đều là Chu Lâm Lộ dành thời gian đến đây, thấy cô ở nhà chơi rông, tâm trạng bình thản, mỗi ngày cho dù chỉ có một người ăn cũng làm ba món một canh, không tùy tiện qua loa, cuối cùng mới yên tâm.
Nói chuyện vui vẻ với cô, cho đến khi ra khỏi nhà mới không kìm được khẽ thở dài, lúc không nên theo đuổi lại cố chấp kiên trì, lúc nên yếu ớt lại tự gồng mình như thế, bảo người ta nói cô sống tốt thế nào đây?
Khi nhận được điện thoại của Châu Tương Linh Ôn Noãn đang uống thuốc, lơ đễnh để viên thuốc rơi xuống, viên thuốc màu vàng lăn xuống gầm ghế sofa, cô xoay người nhặt, cúi đầu nhìn thấy chỗ chân ghế sofa đen sẫm như đang đè lên một mảnh ghép nho nhỏ, cô ngẩn ngơ, nhẹ nhàng lấy ra, phẩy bụi bặm trên bề mặt đi.
Quay đầu nhìn bức tranh đang treo trên tường thiếu một mảnh ghép, nhất thời đứng đờ tại chỗ.
Bao nhiêu lần tìm anh trong đám đông, nhưng hóa ra, mảnh ghép này vẫn luôn ở đấy, chỉ là cô không nhìn thấy nó mà thôi.
Còn chưa lấy lại tinh thần, điện thoại vang lên.
Bà mời cô đến Lạc Dương chơi, cô vốn định hẹn gặp bên ngoài, nghĩ kĩ lại có cảm giác để trưởng bối phải đi là chuyện vô lễ, vậy nên dịu dàng đồng ý.
Đường Lạc Dương vẫn thấp thoáng trong bóng cây u tĩnh, khi đỗ xe trước hàng rào màu bạc chạm hoa có có một cảm giác hồi hộp cô độc, trước kia cho dù sớm hay muộn, đến hay đi khỏi nhà Chiếm Nam Huyền, anh đều cố chấp đưa cô ra tận cửa, vậy mà giờ đây, mỗi lần chỉ có một người độc lai độc vãng như thế này.
Cô nhấn chuông, vài giây sau cánh cửa rào tự động mở ra.
Cảnh vật ngoài cửa xe từ từ lui về phía sau, cho dù đấy là lần thứ ba đến đây, dinh thự tư nhân rộng lớn khoa trương này vẫn khiến thị giác cô mang đến rung động rất nhỏ.
Châu Tương Linh tự mình mở cửa đón cô:”Chị Hoan, bưng một bát đường phèn ngân nhĩ lại đây.”
Cô lấy một hộp trà tinh xảo ra:”Bác Chiếm, cái này cháu tặng bác.”
“Cháu chịu đến bác đã vui lắm rồi, quà cáp làm gì.” Châu Tương Linh cẩn thận đánh giá cô, một lúc lâu sau mới tiếc nói:”Sao lại cắt tóc ngắn thế này.”
Ôn Noãn cười híp mắt, đầu nghiêng trái nghiêng phải:”Có phải rất giống hồi mười mấy tuổi không ạ?”
Dáng vẻ tinh quái của cô làm Châu Tương Linh bật cười:”Ừ, giống lắm.” Nói xong bất giác lại có chút sụt sùi.
Khi còn bé Ôn Noãn là một cô nhóc vui vẻ, vừa đơn thuần lại vừa khờ dại, Chiếm Nam Huyền rất thích chọc cô, hai người cực kì giống một đôi tiểu oan gia, anh mà không chọc cô tức đến giơ chân múa tay thì sẽ không bỏ qua, mỗi lần thấy cô kêu la khắp phòng đuổi theo đứa con đang sung sướng đầy mặt, đáy lòng Châu Tương Linh cảm thấy thật vui mừng.
Khoảng thời gian sau khi bọn họ chia tay, khi bà hoảng hốt bừng tỉnh lúc nửa đêm vẫn có ảo giác, tựa như những tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của hai đứa nhóc con đuổi nhau vẫn còn sót lại trong góc tối đâu đây.
Sau đó, khi chồng mất và Ôn Noãn bỏ đi, Chiếm Nam Huyền hoàn toàn thay đổi.
Anh cứ như lởn phổng trong một đêm, trên gương mặt trẻ con không biết từ khi nào đã hiện lên sự yên lặng trong trẻo mà lạnh lùng không hề phù hợp tuổi tác, trong mười năm sau, bà chưa từng thấy nụ cười nào trên mặt anh vui vẻ như hồi trước nữa, giống như có thứ gì đó, đã hoàn toàn biến mất.
Sau khi tốt nghiệp anh chuyển ra ngoài, nếu không phải bà cố chấp không chịu rời khỏi nơi ở cũ thì cũng sớm bị anh an bài đi nơi khác rồi, nhưng rốt cục vẫn không thể lay chuyển được con trai, sau khi tòa nhà ở đường Lạc Dương xây xong liền chuyển vào, bởi vì anh nói đó là ngôi nhà anh xây cho vợ anh, bảo bà ở đó đợi anh cưới vợ.
Bà vẫn nghĩ người mà con trai bà muốn kết hôn là Ôn Noãn, không ngờ đọc báo mới biết được quan hệ giữa bọn trẻ lằng nhằng như vậy, mà người anh công khai tuyên bố muốn lấy lại là Bạc Nhất Tâm.
Bà cũng không có ác cảm với Bạc Nhất Tâm, cho dù con trai muốn kết hôn với ai bà cũng sẽ không phản đối, nhưng điều làm bà lo lắng là thật sự là đó điều con bà muốn sao? Người trẻ dù sao vẫn vô cùng cố chấp, rất nhiều chuyện bị lớp vẻ ngoài che khuất khó có thể nhìn rõ, thật ra chuyện đời như áng mây, có gì không vượt qua được đâu?
Ngân nhĩ bưng lên, Ôn Noãn cầm lấy thìa đưa từng muỗng vào miệng, chỉ cảm thấy ngọt thanh mà vừa miệng, không kìm được nói:”Bác vẫn nhớ cháu thích ăn cái này ạ?”
“Sao không nhớ.” Châu Tương Linh yêu thương nhìn cô, tiếp theo có chút nghi hoặc khó hiểu:”Cháu và Nam Huyền sao lại thành ra thế này?”
Trước kia không phải tốt lắm ư? Tuy rằng ngoài mặt bà chẳng quan tâm, nhưng không có nghĩa là bà không quan tâm đứa con duy nhất của mình, trên thực tế hành động của hai đứa đều nằm trong mắt bà, bà còn tưởng rằng bọn họ đã thuận theo mây bay gặp trăng, ai ngờ tình duyên bỗng nhiên thay đổi.
Ôn Noãn cười nhạt:”Bác Chiếm, cháu còn chưa chúc mừng bác sắp có cháu bế.”
Sự hiền hậu trong mắt Châu Tương Linh thoáng chốc biến mất:”Bác thấy báo nói thế, nhưng Nam Huyền vẫn chưa đề cập gì với bác.”
Ôn Noãn không đáp, đối với một hôn lễ long trọng sắp cử hành trong hai tháng nữa mà nói, bây giờ cũng nên bắt đầu chuân bị, vậy mà trong căn nhà này không có lấy một vật phẩm trang trí hỉ sự, cô không biết là nguyên nhân gì, cũng không muốn hỏi.
Cô đã không còn muốn hỏi tại sao.
Uống xong giọt canh ngọt cuối cùng, cô buông bát trong tay, cụp nửa mắt xuống:”Bác Chiếm, cái chết của bác trai…..bác có trách cháu không?” Nhìn thấy Châu Tương Linh nhẹ nhàng lắc đầu, mũi cô chợt cay xè.
“Mấy đứa các cháu toàn thích nghĩ linh tinh, thật ra sinh tử dài ngắn, phúc họa tại trời, một người cả đời ăn được bao nhiêu, mặc được bao nhiêu, sống được bao nhiêu đều đã được định sẵn, vốn dĩ không phải là lỗi của cháu.”
Ôn Noãn đỏ mắt, không biết là vì được tha thứ mà thả lỏng tiếng lòng đã buộc chặt nhiều năm, hay là hy vọng Châu Tương Linh hãy đánh mắng mình, như vậy có lẽ cô sẽ tốt hơn.
“Khi đó cháu cũng chỉ là đứa bé mười mấy tuổi, làm sao biết được mọi chuyện sẽ trở thành như vậy? Chỉ có thể nói tất cả đều là ý trời.” Châu Tương Linh nắm tay cô, thở dài nói:”Người đáng trách đầu tiên phải là bác. Nếu không tại bác liên tục thúc giục bố Nam Huyền, ông ấy cũng sẽ không vội vã trở về.”
Ôn Noãn không nói gì.
Trên đời này mỗi ngày không biết có bao nhiêu cặp tan hợp, chỉ không biết cô có tài đức gì mà lại bị ông trời một mực đeo hiệu ứng bươm bướm lên lưng, vốn dĩ có lẽ chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản, lại mang đến kiếp nạn cho từng người bên cạnh cô.
“Tiểu Noãn, cháu có thể nói cho bác biết tại sao lúc trước lại chia tay với Nam Huyền không?” Châu Tương Linh hỏi.
Ôn Noãn thở dài, mười năm sau nhớ lại chuyện quá khứ, nội tâm chua xót khó giãi bày, đó là chuyện ngu xuẩn nhất cô từng làm—-hằng đêm nằm mơ đều muốn chuyện đó hãy quay lại.
“Hôm ấy là thứ 7, trước tiết Đoan Ngọ một ngày, Nam Huyền ở nhà cháu đến mười giờ đêm mới về, sau khi tiễn anh ấy cháu mới phát hiện anh ấy quên mang sách tham khảo, khi cháu cầm sách đuổi xuống dưới lầu——thì nhìn thấy anh ấy và Ôn Nhu đứng ở một góc sáng.” Cô chợt có ý nghĩ muốn dọa họ, vì thế lén chạy ra núp sau cây đa cổ thụ cách đó không xa, ngay lúc ấy,”Cháu nghe thấy Ôn Nhu nói với anh ấy.”
Châu Tương Linh kinh ngạc:”Bọn họ nói gì?”
Ôn Noãn cười khổ:”Chị ấy thích Nam Huyền, từ khi lên trung học quen nhau đã thích rồi.” Cô khi đó chỉ là một sinh vật đơn bào, chưa từng nghĩ rằng Ôn Nhu lại thầm thích Chiếm Nam Huyền ba năm, cho đến lúc ấy cô mới hiểu được, tại sao cuối tuần nào Ôn Nhu cũng ra ngoài mà không ở nhà, tại sao chị lúc nóng lúc lạnh với cô, cô còn tưởng rằng đó là do tính cách Ôn Nhu, không biết thì ra là chị có tâm sự nặng nề như vậy.
“Trước đó cháu không biết tí gì?”
“Chị ấy che dấu rất tốt.” Cho dù sớm chiều có gặp cô và Chiếm Nam Huyền thân thiết nồng nhiệt, Ôn Nhu cho tới bây giờ cũng chưa tỏ thái độ gì với cô, lúc ấy Ôn Nhu cũng chỉ mười bảy tuổi mà thôi, cô không biết chị mình đã làm thế nào.
Đêm đó Ôn Nhu uống rượu nhưng không say, nhưng mà áp lực yêu say đắm trong suốt ba năm và nỗi khổ ước muốn không thể thành sự thật, khó có dịp về nhà một mình gặp anh dưới lầu, nhân lúc đêm tối và cảm giác say rượu chị rốt cục cũng bùng nổ, theo lí lẽ con tim thổ lộ với anh.
Anh chọn thế nào là chuyện của anh, chị có quyền cho anh biết tình cảm của mình.
Yêu một người, không phải là một lỗi lầm, đúng không?
Châu Tương Linh nhíu mày:”Cháu vô tâm nên không biết tâm ý của chị mình, điểm ấy bác có thể hiểu, nhưng thời gian ba năm lâu là vậy, còn Nam Huyền, chẵng lẽ nó cũng không biết sao?”
“Đó chính là nguyên nhân cháu tức giận đến choáng váng đầu óc kiên quyết đòi chia tay.” Chiếm Nam Huyền lúc ấy dường như không chút bất ngờ với lời thổ lộ của Ôn Nhu, hơn nữa lời từ chối cũng vô cùng uyển chuyển tự nhiên, giống như đã sớm có dự tính trong đầu, cô tránh sau cây quan sát tuy rằng đơn thuần nhưng không ngốc nghếch, lập tức hiểu được anh đã sớm nhận ra tâm ý của Ôn Nhu.
Anh rõ ràng biết, lại không hề nhắc tới với cô.
Nếu anh sớm nói ra mà không để cô không hay biết gì, cô sẽ không đến mức ba năm không để ý đến cảm nhận của Ôn Nhu, ít nhất cô có thể ra ngoài giết thời gian với anh, không để anh suốt ngày đến nhà với cô mà bức Ôn Nhu phải đi dạo chơi bên ngoài.
Nếu anh sớm nói cho cô, nửa đêm cô sẽ không trèo lên giường chị mình, líu ríu kể cho chị nghe tâm tư ngọt ngào của mình, cực kì vui vẻ muốn chia sẻ cùng chị cái chua ngọt của tình yêu say đắm.
Cô không thể tưởng tượng, những năm kia với Ôn Nhu là loại giày vò tàn khốc như thế nào.
Chính mặt nhìn thấy Ôn Nhu dựa vào ngực anh, khóc đến tê tâm liệt phế, cô tránh sau cây, trái tim vốn vẹn nguyên vì chấn động mà dập nát, cô không biết bọn họ khi nào thì tách ra, không biết Ôn Nhu lên lầu khi nào, cũng không biết Chiếm Nam Huyền khi nào thì rời đi.
Cuộn mình dưới tàng cây, trong ý thức cô chỉ có duy nhất một màn, chị gái mình ôm chặt lấy bạn trai yêu sâu đậm của mình, khóc đứt ruột đứt gan.
Cảnh tượng đó, khiến cô cả đời khó quên.
Thậm chí cô còn không biết mình lên lầu bằng cách nào, không biết mình đã qua loa lấy cớ gì để trốn tránh nghi vấn ngạc nhiên của Ôn Nhu. Đêm đó là đêm đầu tiên mất ngủ trong đời cô, chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu sẽ hiện lên khuôn mặt khóc trong bất lực và tuyệt vọng của Ôn Nhu.
Ngày hôm sau, tiết Đoan Ngọ, cô đề nghị chia tay với Chiếm Nam Huyền.
Châu Tương Linh trầm tư hồi lâu nói:”Nam Huyền không nói với cháu, bác cho rằng điều đó không sai.”
“Đúng vậy.” Thật ra anh không làm sai điều gì.
Tới khi trưởng thành cô mới hiểu ra, anh có lý do của anh.
Trước khi Ôn Nhu chưa thổ lộ với anh, anh cũng không thể xác định cảm giác của mình có đúng hay không, ngộ nhỡ không phải, anh nói ra là tiểu nhân gây oan cho người khác, hơn nữa cho dù anh nói, chưa chắc cô đã tin, nếu cô không biết trời cao đất dày chạy tới truy hỏi Ôn Nhu, ngược lại càng khiến Ôn Nhu khổ sở.
Mà cho dù cảm giác của anh là thật, cho dù cô cũng tin, cô khi đó chắc chắn không thể thản nhiên đối mặt với Ôn Nhu, cô có thể sẽ trở nên căng thẳng, không thể vui vẻ nổi, mà mẫn cảm như Ôn Nhu một khi đã cảm giác được sự thay đổi của cô, nhất định cũng sẽ không dễ chịu gì.
Chiếm Nam Huyền còn hiểu tính cô hơn cả cô, anh không muốn ngây thơ như cô có áp lực gì, càng sợ hãi cô sẽ phản ứng quá mức——–lấy chuyện từ sau khi cô biết lập tức đòi chia tay với anh làm ví dụ, cô sẽ dùng cái hạ sách ngốc ngếch gì đi xử lý chuyện này.
Chính là, cô từ nhỏ cơm đến miệng áo đến người không chỉ được nuông chiều từ bé, mà trong ba năm kia lại được anh yêu thương đến mức không biết gian khó cuộc đời, chỉ nhận những ánh nắng vui vẻ trong quầng sáng anh vẫn luôn bảo vệ cô, khổ tâm ngăn cách tất cả những gì làm cô không vui ra bên ngoài hai người.
Chuyện nặng nề thế anh vẫn gạt cô, hại cô thành tội nhân gia tăng nỗi đau cho Ôn Nhu, điều này khiến cô vô cùng phẫn nộ, không thèm nghe giải thích trực tiếp phán anh tội không thể tha thứ.
“Tại sao lúc ấy cháu kiên trì không chịu nói cho Nam Huyền biết nguyên nhân?”
“Bác Chiếm bác cũng hiểu rõ tính anh ấy, nếu cho anh ấy biết, nhất định nói thế nào cũng sẽ không chịu chia tay, hơn nữa chắc chắn sẽ đi tìm Ôn Nhu yêu cầu chị ba mặt một lời nói rõ ràng.” Nếu anh làm thế, tức là cô đã liên thủ với Chiếm Nam Huyền bức Ôn Nhu tới đường cùng.
Cô biết chia tay đã làm tổn thương anh, khoảng thời gian đó cô cũng rất đau khổ, nhưng mà cô nghĩ là, cô nghĩ là—–Ôn Nhu là nữ sinh mà anh là nam sinh, nếu để Ôn Nhu tiếp tục tổn thương không bằng để anh gánh vác, hơn nữa trong tiềm thức, cô đã nghĩ mình sẽ bù lại cho Ôn Nhu chút gì đó.
“Cháu muốn tặng Nam Huyền cho Ôn Nhu?”
Ôn Noãn lắc đầu,”Không phải, cho tới bây giờ cháu chưa từng muốn tặng anh ấy cho ai, nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn không thể chấp nhận nổi sự thật, cháu không thể hiểu tại sao mọi chuyện lại trở thành như vậy, hơn nữa sau khi biết chị ấy đau khổ đến thế, cháu không—–không thể sống hạnh phúc một mình được.”
Dựa vào tính cách của Ôn Nhu, nếu bạn gái Chiếm Nam Huyền đổi lại là người khác, chị đã sớm công khai đại chiến ba trăm hiệp rồi, nhưng bởi vì đó là Ôn Noãn, bởi vì chị yêu cô, vậy nên ba năm ấy mặc cho đứa em gái duy nhất của mình lững lờ thế nào, chị vẫn cắn răng một mình chịu đựng.
Sau khi biết tâm sự của chị mình, cô sao có thể tiếp tục vui vẻ?
Cô ngu ngốc tưởng rằng, chia tay thì có thể bồi thường cho Ôn Nhu, cho dù Chiếm Nam Huyền có đau khổ thì chuyện rồi sẽ qua, cô cứ tưởng rằng làm vậy là tốt cho tất cả mọi người, thời gian sẽ chưa lạnh mọi vết thương, nhưng cô không có một chút kinh nghiệm trải đời nào nên đâu thể ngờ đến, ông trời và cô đã tạo nên một trò đùa đau đớn nhất.
Tuy rằng cô vẫn ngậm miệng không đề cấp tới nguyên nhân chia tay, nhưng Ôn Nhu vẫn mẫn cảm bắt được manh mối trong ngôn ngữ cảm xúc của cô, lúc ấy Ôn Hòa đang du lịch bên Thụy Sĩ, có thể là xuất phát từ bất an và lo lắng, Ôn Nhu nhờ bạn Đại Học Chu Lâm Lộ tới giúp đỡ cô.
Trong thời điểm nhạy cảm nhất, khó tránh khiến Chiếm Nam Huyền nảy lên tâm trạng nghi ngờ vô căn cứ.
Cho dù anh có thể không tin cô sẽ phản bội tình yêu của hai người, cho dù anh đoán được ít nhiều nguyên nhân cô chia tay là vì Ôn Nhu, nhưng khi anh nhìn thấy cô lên xe Chu Lâm Lộ, rồi khi đợi dưới nhà cô bốn năm giờ cô mới về, cô vẫn không chịu mở miệng cùng sự dứt khoát không quan tâm anh có tin hay không, rốt cuộc cũng khiến sự uất ức nhẫn nhịn lâu ngày của anh bùng nổ.
Đêm hôm đó, là lần đầu tiên bình sinh bọn họ cãi vã.
Cô cắn môi không nói một lời, mặc anh tự mình trình diễn một vai.
Có lẽ bị tổn thương thêm lần nữa, so ra vẫn kém cảm giác tự tôn bị sự im lặng tuyệt vọng từng hồi từng hồi một của cô, càng làm người ta đau khổ bàng hoàng.
Bình sinh lần đầu tiên, anh nhẫn tâm thề trước mặt cô.
Anh thề sẽ giàu hơn Chu Lâm Lộ, anh thề một ngày nào đó sẽ khiến cô phải tự mình quay về bên anh.
Bình sinh lần đầu tiên, anh không chút lưu luyến xoay người trước mặt cô, khi rời đi cũng không ngoảnh đầu lại.
Không bao lâu sau, anh đến với Bạc Nhất Tâm.
Cho dù biết rõ là anh lợi dụng Bạc nhất Tâm kích thích mình, nhưng mà cô đã sớm leo lên lưng hổ, hơn nữa trước sau vẫn luôn tâm cao khí ngạo, mấy năm qua sớm đã quen anh nuông chiều, bỗng nhiên anh trở mặt làm cô cực kì không quen, mà anh càng làm như vậy, cô càng không vứt bỏ được tự tôn quay đầu lại.
Cho đến khi Bạc Nhất Tâm bị bạn học chơi xấu, anh cảnh cáo cô đừng tuyệt tình quá, lúc này cô công khai mình đã thay đổi trước, và rồi khi cô tận mắt nhìn thấy anh hôn Bạc Nhất Tâm, giây phút đó chỉ cảm thấy ngực đau tê liệt, tình cảm đối với anh vỡ vụn tại chỗ.
Nhưng không thể nào ngờ được, ngay đêm hôm đó, đã khiến……bố của hai người cùng qua đời.
Trái tim non nớt kiêu ngạo không biết quý trọng cũng không biết khoan dung, nỗi đau lớn mất nơi nương tựa khiến cô và anh không biết làm sao, mỗi người tự ôm ấp trái tim bị tổn thương của mình, tình cảm ngọt ngào mà trẻ con kia cuối cùng vỡ tan không thể quay lại, từ đây bước đi như hai người xa lạ.
Mà cô vì muốn tất cả đều tốt, lại trở thành thủ phạm tạo nên vết thương lớn cho tâm hồn của Ôn Nhu và Chiếm Nam Huyền.
Bao nhiêu đêm trong chừng ấy năm, hối hận bừng tỉnh trong mơ mà yên lặng gạt lệ, đè chặt trái tim đau đớn ngửa lên trần nhà tự hỏi, nếu trước đây cô không tuyệt tình và tùy hứng như vậy, nếu cô không cố chấp không chịu làm hòa khi anh bao lần đau khổ cầu xin, khi chuyện anh và Bạc Nhất Tâm bị lan truyền cô chịu cúi cái đầu kiêu ngạo của mình xuống, tất cả tất cả, liệu có thay đổi không?
Nếu có thể cho cô một cơ hội làm lại từ đầu.
Cho dù cái giá phải trả đau hơn nặng hơn, cho dù cần hết thảy của cuộc đời này, nếu có thể, hãy cho cô một cơ hội làm lại từ đầu.
“Nam Huyền biết tại sao cháu lại đòi chia tay không?” Châu Tương Linh hỏi.
Cô im lặng, một lát sau mới nói:”Cháu nghĩ là anh ấy biết.” Chắc đây mới là nguyên nhân khiến anh hận cô nhất, hận cô dễ dàng từ bỏ, hận cô có thể vì người khác mà tình nguyện hy sinh, để trái tim vô tội của anh đau đớn tuyệt vọng, xét cho cùng, anh hận cô yêu anh không đủ.
Đoạn tình cảm này đối với anh mà nói là một hồi tai vạ, loại đau đớn này nhiều năm sau cũng không thể phai mờ.
Châu Tương Linh chăm chú nhìn cô:”Thường nói hiểu con không ai bằng mẹ, tính cách của Nam Huyền bác rất rõ, nó đối với cháu luôn cưng chiều, cho dù khi bố nó mất cũng không hề giận cá chém thớt, nhưng tại sao—–lại làm như vậy ở buổi họp báo? Cái đầu già này của bác nghĩ thế nào cũng không ra.”
Ôn Noãn cúi đầu, không nói lời nào.
Tầm mắt Châu Tương Linh dừng trên lọn tóc ngắn đen nhánh bên tai cô, nhẹ giọng hỏi:”Có phải—-cháu đã làm chuyện gì cố ý chọc giận nó không?”
Ôn Noãn cắn môi, vẫn không lên tiếng.
“Tiểu Noãn, bao năm trôi qua như vậy rồi có một việc bác vẫn không rõ, bố cháu—–tại sao cũng ở trong chuyến bay đó?”
Ôn Noãn hốc mắt đỏ lên, khẽ quay đầu, ép nước mắt trở về.
Châu Tương Linh thở dài một tiếng, thương xót vỗ vỗ tay cô.
Nghĩ một lúc, bà bảo chị Hoan mang tới một chùm chìa khóa.
“Đây là chìa khóa căn nhà cũ của bác, cháu rảnh thì ghé qua xem.”
Ôn Noãn không nhận, hồi lâu sau mới cúi đầu nói:”Bác Chiếm, chúng cháu đã rất khó quay lại.”
“Không quay lại được cũng không sao, cháu kiếm thời gian xem thử, coi như hoài niệm là được.” Châu Tương Linh cương quyết nhét chìa khóa vào tay cô, ánh mắt âu yếm:”Tiểu Noãn, bác biết cháu luôn rất thông minh, phải biết hận cực tất thương. Nghe lời bác, nhân sinh khổ đoản, còn mấy mươi năm để hai đứa phung phí thời gian? Nó có đáng không?”
Hốc mắt lần thứ hai phiếm hồng, Ôn Noãn nghiêng người ôm lấy Châu Tương Linh, vùi mặt vào vai bà, lòng bàn tay phải nắm chặt chùm chìa khóa hơi hơi đau nhức.
“Chị nên về đi.” Ôn Noãn nói với Ôn Nhu đang bơ phờ nằm trên sofa.
Ngày ấy xuất viện Ôn Nhu cãi nhau to với Lăng Chấp Ẩn một trận, anh ta tức giận đến nỗi vung tay bỏ đi, thề đời này không bao giờ muốn gặp lại người đàn bà chanh chua không biết nói lý như chị.
Ôn Nhu buồn bực không nói gì, chỉ cầm gối mềm đập vào đầu mình,
Ôn Noãn cất quần áo và mấy thứ linh tinh vào vali du lịch, ánh mắt lơ đãng lướt qua chùm chìa khóa cũ lẳng lặng nằm trên bàn trà đã mấy ngày nay, ngừng động tác trong tay lại, cô ngẩng đầu, hỏi Ôn Nhu:”Hôm ở bệnh viện sao chị lại nói thế?”
Ôn Nhu cười đểu:”Ai bảo cậu ta nói cậu ta là người đàn ông đầu tiên của mày, tao ghét hai đứa đấy nên muốn kích thích cậu ta!” Nhìn thấy mặt cậu ta trắng bệch ngay tại chỗ thật khiến chị hả hê, nghiêng mắt liếc Ôn Noãn, chị có phần tâm không cam lòng không muốn:”Vẫn nên nói ày biết vậy, cậu ta mỗi ngày nửa đêm đều ở ngoài phòng bệnh của mày.”
Ôn Noãn sắc mặt như thường, không nói gì, tiếp tục sửa soạn vali.
Ôn Nhu có chút bực mình:”Đi đi, mày biết đi mà phải không? Đã bao năm như thế rồi, rốt cuộc mày muốn thế nào? Rốt cuộc mày muốn người khác phải thế nào? Tuy bây giờ tao rất ghét cái tên đầu heo họ Chiếm kia, nhưng cũng không thể phủ nhận những gì cậu ta làm ày vượt hẳn tuyệt đại đa số đàn ông khác, mày có thể đừng tự làm khó mình như thế được không?!”
Ôn Noãn liếc mắt nhìn chị, đột nhiên hỏi:”Tại sao không chịu đưa người tới gặp em?”
Dáng vẻ bệ vệ của Ôn Nhu bỗng mềm nhũn, hừ khẽ dưới gối:”Tao sợ anh ấy sẽ thích mày.” Nỗi đau đớn đã trải qua đó, một lần đã đủ rồi.
Ôn Noãn cười cười, từ khi sinh ra đến nay chưa từng gặp người nào ghét cô như Lăng chấp Ẩn,”Rõ ràng anh ta chỉ hận em không thể biến mất khỏi thế giới này, chị phải yên tâm mới đúng chứ? Tại sao lại cãi nhau với anh ta?”
Ôn Nhu xoay người ngồi dậy, ôm gối, trong đôi mắt to trong suốt lóe ra ánh sáng như lĩnh ngộ được điều gì đó sau nhiều năm:”Bởi vì khi mọi chuyện đột nhiên đổ lên đầu tao, tao mới hiểu…….Nếu bắt tao chọn một trong hai người, tao sẽ không do dự chọn mày.”
Ngực Ôn Noãn cứng lại, ngừng động tác trong tay, nghiêng đầu nhìn chị:”Chị—-nói gì?!”
“Tao nói, tao rốt cuộc cũng hiểu được.”
Ôn Noãn ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, chôn sâu mặt vào lòng bàn tay.
“Ôn Nhu, chị về đi.” Cô trầm giọng nói.
“Tại sao?” Ôn Nhu kinh ngạc, chị nói sai chỗ nào?
Ôn Noãn bỗng nhiên đứng dậy, khuôn mặt lưu động sự tức giận mơ hồ khó thấy, chộp lấy chùm chìa khóa trên bàn trà, ngữ khí khắc chế bình tĩnh:”Đi, chúng ta cùng đi, chị về nhà, em đến một nơi.”
Ôn Nhu đang muốn tức giận, nhưng lại thấy ánh mắt im lặng bi thương đầy áp lực, nhất thời giật mình, không nói nên lời, Ôn Noãn thừa thế nắm lấy cổ tay chị kéo ra ngoài, xoay tay lại đóng sầm cửa lại.
Trong thang máy hai người cùng trầm mặc.
Cho đến khi vào bãi đỗ xe, Ôn Noãn mới từ từ mở miệng.
“Em vẫn luôn hối hận, hồi trước tại sao lại chọn chị mà không phải Nam Huyền, em thật sự rất hối hận, tại sao không hỏi ý kiến của chị? Tại sao không hỏi chị có muốn được em chọn không? Nếu lúc ấy người em chọn không phải là chị, em và Nam Huyền sẽ không đi đến ngày hôm nay, nếu người em chọn không phải là chị, chị sẽ không cắt tay và vào bệnh viện, sẽ không vì giúp em mà đến bây giờ vẫn không chịu chân chính đi yêu một người, nếu người em chọn không phải là chị, bố Nam Huyền và bố chúng ta sẽ không lên chuyến bay chết tiệt đó!” Cô ngồi vào khoang lái, cắn chặt môi.
“Đã có lúc em từng nghĩ buông tha có nghĩa là thành toàn cho người khác, em nghĩ mình không hề sai, kết quả và cái giá lớn như vậy chẳng qua chỉ là ngoài dự kiến của mọi người thôi, cho đến khi gặp lại Nam Huyền em mới hiểu được———–chị biết tại sao anh ấy làm vậy với em không? Bởi vì anh ấy muốn em hiểu! Bởi vì anh ấy muốn em hiểu! Đôi khi sự cố chấp dư thừa là buồn cười cỡ nào! Anh ấy muốn em hiểu mình ngu ngốc đến nỗi coi ích kỉ là vô tư! Anh ấy còn muốn em hiểu! Nhiều năm như vậy tại sao em có thể vì cầu bản thân bình an mà luôn để người yêu em nhất rơi vào nỗi thống khổ!”
Lái xe ra khỏi gara, cô đứng trước mặt Ôn Nhu:”Nói cho em biết, Ôn Nhu, mấy năm nay chị có thấy đau khổ không? Chị có giống anh ấy hận em chậm chạp quay về không?”
Ôn Nhu kinh ngạc nhìn cô không có cảm xúc gì bên cạnh, không thể lên tiếng.
Đánh một đường vô lăng, Ôn Noãn đi nhanh như bay.
Một bước sai, bước bước đều sai, không ai biết cô đã trải qua những gì.
Phải, cô ích kỉ, lúc này đây cô thực sự ích kỉ, cô không muốn bị Ôn Nhu chọn.
Cô không muốn vô duyên vô cớ nhận áp lực lớn mình từng tự cho là đúng áp đặt lên Ôn Nhu, cái áp lực suýt chút nữa khiến Ôn Nhu hít thở không thông, cô không muốn Ôn Nhu dẫm lên vết xe đổ của cô, người chưa từng trải qua vĩnh viễn sẽ không biết, sau khi lạc lối mỗi bước đi tựa như hình với bóng với nỗi tuyệt vọng, trái tim cô độc trong hành trình dài đằng đẵng muốn chết mà không chết được.
Lái xe vào một khu phố lâu đời đã có hơn hai mươi năm lịch sử-Bích Chi, cô tùy tiện đỗ lại một nơi, xuống xe, cầm chùm chìa khóa hôm ấy Châu Tương Linh đưa cho cô, mở thang máy đi lên.
Tầng 16 khu nhà B.
Trong hành lang không một bóng người, cô cắm chìa khóa vào ổ.
Ngay trong giây đó, bỗng nhiên nghe thấy bên trong có tiếng nói cực nhỏ, dường như cách sau cửa không xa, có người đang nói gì đó, sau đó có tiếng cười đứt quãng của người khác, cô theo trực giác rút ngay chìa khóa ra, xoay mình trốn vào đường phòng cháy chống cháy.
Cánh cửa vàng của phòng vệ sinh mở nửa trong đó có hai cái kính thủy tinh như màn hình, bởi vậy cô nhìn rõ Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm đi từ phòng ra, đưa lưng về phía cô đang đợi thang máy.
Bạc Nhất Tâm dường như hơi mệt, kéo tay anh, tựa đầu vào vai anh:”Nam Huyền, anh thật sự không đi giải thích với Ôn Noãn à?”
Ôn Noãn thấy rõ anh bên cạnh, nụ cười nhạt bên môi lơ đãng nhếch lên.
“Giải thích cái gì? Nói em và anh liên thủ chẳng qua chỉ là muốn thấy dáng vẻ quẫn bách mất hết nhuệ khí của cô ấy? Hay là nói hôn lễ mùng chín tháng chín tuyệt đối sẽ không đổi ngày? Hay là nói tên đứa bé đã nghĩ hay lắm rồi chỉ cần nó ra đời ngọt ngào gọi cô ấy là “cô”?”
Bạc Nhất Tâm cười khúc khích, huých anh một cái, gắt giọng:”Anh thật xấu xa!”
Anh ngiêng người nhìn cô, cười nhạt:”Em thì không xấu đấy?”
Cô thỏa mãn lại tựa đầu vào vai anh:”Ai bảo chúng ta không phải trời sinh một đôi?” Hai người nhìn nhau cười, cùng đi vào thang máy.
Ôn Noãn trốn dưới gầm cầu thang chỉ cảm thấy hai tay liên tục run rẩy, chùm chìa khóa trong lòng bàn tay như tuột khỏi ngón tay, toàn thân mềm nhũ vô lực, hai chân giống như bị cắt không hề hay biết, mới thử động đậy đã mềm nhũn quỳ oặt xuống, cô tê liệt ngồi tại chỗ, bàn tay cầm chìa khóa nắm chặt thành đấm nhét vào trong miệng, răng nanh cắn sâu vào mu bàn tay.
Thang máy xuống đến tầng 1, cảm giác có gì rung truyền đến, Chiếm Nam Huyền lấy di dộng từ trong túi ra.
Góc trái màn hình có một điểm đỏ lóe sáng, báo có tin nhắn mới, ngón tay chạm vào mở ra, vừa đi về phía xe vừa tiếp nhận tin tức từ vệ tinh, khi tải được một nửa di động phát ra cảnh báo pin không đủ, anh khẽ nhíu mày, sờ túi quần mới nhận ra không mang pin dự trữ.
“Sao vậy? Tin nhắn đó quan trọng lắm à?”
Chiếm Nam Huyền hời hợt cười:”Không có gì, chỉ là vài bức ảnh thôi.” Thả chiếc điện thoại đã tự tắt máy vào trong túi, ngồi vào ghế lái:”Tối em muốn ăn gì?”
“Gần đây nghén kinh quá, không muốn ăn gì cả, vẫn nên về nhà bảo chị Tam nấu chút cháo thì hơn.”
”Vừa có một đầu bếp cơm chay hạng A đến câu lạc bộ, nếu không anh và em cùng thử—–“ Chiếc xe thể thao màu xanh sapphire như mũi tên rời dây bắn mười mấy met trong ba giây đột nhiên phanh lại, Chiếm Nam Huyền áy náy nói với Bạc Nhất Tâm trong dây an toàn:”Xin lỗi.”
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng xe thấp thoáng dưới tán cây nơi cuối đường.
“Sao thế?” Bạc Nhất Tâm kinh ngạc hỏi.
Anh không đáp, lùi xe về phía sau, cho đến khi anh nhìn rõ biển số của chiếc xe kia, xác định mình không nhìn nhầm, đấy đúng là xe của Ôn Noãn.
Tại sao cô ấy lại ở đây? Ngay lập tức anh đẩy cửa xuống xe, phóng mắt xung quanh không thấy bóng cô đâu, nghĩ một lúc, anh cúi đầu nói với Bạc Nhất Tâm:”Em chờ anh một lát.”
Đi nhanh vào trong tòa nhà, bấm thang máy đi lên.
Theo thói quen định lấy di động, nhưng khi bàn tay cắm vào túi mới sực nhớ ra đã hết pin.
Tới tầng 16, hành lang không một bóng người, tập trung suy nghĩ trong chốc lát, lấy chìa khóa mở cửa đi vào, thong thả đi qua khắp các gian phòng, ánh mắt chăm chú nhìn kĩ không bỏ qua bất kì ngõ ngách nào.
Mọi vật đều ở nguyên tại chỗ, không có dấu hiệu đã từng bị người động vào.
Con ngươi âm u, anh ngồi trên mép giường trong phòng mình trước kia một lát, sau đó mới đứng dậy ra ngoài.
Khóa kỹ cửa, đi qua ấn nút tháng máy, lơ đãng nghiêng đầu, tầm mắt dừng trên cánh cửa thoát hiểm khóa chặt, lòng chợt xẹt qua thứ gì đó, theo bản năng nhấc chân đi qua, anh nâng tay lên, lòng bàn tay chạm vào cửa trong nháy mắt không biết vì sao trong lòng lại có cảm giác hơi hơi hoang mang không nói nên lời, loại hoang mang này từ não rơi xuống cánh tay, bàn tay theo bản năng nắm chặt, rồi từ từ mở ra.
Anh giữ cửa nhẹ nhàng đẩy ra, trong cầu thang trống không, lại đẩy, cầu thang mười lăm cấp tính cả chỗ rẽ toàn bộ thu vào đáy mắt, vẫn trống không như cũ.
Khẽ thở dài, cảm giác trong lòng nói không nên là thả lỏng lo lắng hay là hơi hơi mất mác, thu tay, cánh cửa tự động khép kín đóng lại, anh xoay người——phút chốc khuỷu tay lại giương ra chắn hai cánh cửa chuẩn bị khép kín rồi đẩy mạnh.
Mặt đất bên cạnh chỗ rẽ cầu thang, có một chùm chìa khó màu đồng rất bình thường.
Anh nhặt lên, nhìn tầng trên, lại nhìn tầng dưới, cảm giác hoang mang trong lúc trống vắng trước lần thứ hai dâng lên trong đầu, đôi môi mỏng vểnh lên, anh đi ra bước về phía thang máy, liên tục ấn nút dù trên đó rõ ràng đang có mũi tên đỏ đi xuống.
Phía bên ngoài, Bạc Nhất Tâm ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bóng anh lao ra từ bên trong, khi ánh mắt xẹt qua vị trí đỗ xe đã quang đãng không xa sau Bạc Nhất Tâm sắc mặt khẽ biến, người đàn ông trái tim sắt đá cảm xúc khó lường này, từ khi cô quen anh đến nay, suốt mười năm, trái tim anh chỉ vì một người mà biến chuyển khác thường.
“Cô ấy đi rồi.” Cô hờ hững nói,”Anh vừa đi không lâu thì cô ấy xuống.”
Chiếm Nam Huyền ngồi vào ghế lái:”Anh đưa em về.”
Cô liếc anh một cái:”Không phải anh nói câu lạc bộ có đầu bếp mới đến? Em muốn đi ăn thử.”
“Được.” Vẻ mặt anh không thay đổi, xe thể thao bay nhanh trên đường với tốc độ cực cao,”Em đi theo anh về lấy pin điện thoại trước đã.”
Một tay lái xe, một tay nhàn rỗi gác lên thành cửa, anh chăm chú nhìn đường phía trước, đôi mắt dưới lớp mi dày vì cảm xúc phập phồng mà không ngừng chuyển tối, giống như đã bước vào khoảng không tinh thần xa xôi nào đấy mà quên mất sự tồn tại của người bên cạnh, khóe môi hơi hằn lên có vẻ xa cách khác thường.
Bạc Nhất Tâm ấn đĩa CD trong xe vào.
Anh nghiêng đầu nhìn, thu tay kéo cửa kính xe lên, trong khoang xe yên tĩnh không người nói chuyện quanh quẩn tiếng ca khàn khàn trầm thấp, là Please Forgive Me của Bryan Adams.
First time our eyes met
Lần đầu tiên khi chạm ánh mắt nhau
Same feeling I get
Anh cũng có cảm giác như thế này
Only feels much stronger
Những cảm xúc dạt dào hơn
Wanna love you longer
Muốn được yêu em dài lâu
You still turn the fire on
Vì em vẫn thắp lên ngọn lửa
So if you’re feelin’ lonely don’t
Nếu em có cảm thấy cô đơn thì đừng
You’re the only one I ever want
Em là người duy nhất anh từng mong muốn
I only wanna make it good
Anh chỉ muốn mọi thứ được tốt đẹp
So if I love you a little more than I should
Vì thế anh luôn yêu em hơn những gì anh có thể
Please forgive me I know not what I do
Hãy tha thứ cho anh, vì anh không biết mình làm gì
Please forgive me I can’t stop loving you
Hãy bỏ qua cho anh, anh không thể ngừng yêu em
Don’t deny me this pain I’m going through
Đừng từ chối anh vì nỗi đau này anh đang trải qua
Please forgive me I need you like I do
Hãy tha thứ cho anh, anh cần em rất cần
Please believe me every word I say is true
Hãy tin anh, từng lời anh nói đều là chân thành
Đi thẳng về lầu phụ Thiển Vũ, Chiếm Nam Huyền đi lên lấy pin, thay vào khởi động lại máy nhận tin nhắn, sau khi đọc xong anh gửi chỉ thị mới, sau đó gọi điện thoại cho Cao Phóng.
“Gần đây bên kia có động tĩnh gì không?”
“Tạm thời không có, cậu yên tâm, tối đã sắp xếp ổn thỏa rồi, sẽ không có việc gì.”
“Ừ, phiền cậu vậy.” Khi nói chuyện điện thoại rung, anh đọc dữ liệu mới chuyển tới.
Xem xong bỏ di động vào túi, im lặng nhìn chính mình trong lớp kính bề mặt thang máy, bàn tay đút trong túi quần cũng không rút ra mà vẫn đang nắm di động, giống như tùy ý ngắm nghía, lại giống như đang rục rịch muốn gọi vào phím tắt nhanh nào đấy.
Mười năm, mười năm nay anh chỉ gọi cho cô hai cuộc cách đây không lâu.
Đêm hôm đó, không nhịn được nhớ nhung âm thầm, anh gọi cô đến câu lạc bộ Đằng Mạt.
Một đêm nữa, không hẹn mà gặp trong sân tennis, cho dù cách xa như vậy, anh liếc một cái vẫn nhận ra cô đang ngồi ở vị trí đối diện.
Năm tháng quá dài sẽ khiến một thứ gì đó ngưng tụ thành ngăn cách và cấm kị không muốn đụng chạm, bây giờ không phải là không dám đi phá bỏ, mà là chuyện tới giờ chợt phát sinh biến cố ngoài kế hoạch, nhất thời khiến anh do dự không biết nên làm thế nào, đồng thời không thích hợp bước thêm bước nữa.
Năm tháng quá dài, anh đã sớm quen không giải thích với bất kì ai.
Xuống tầng, sau khi hơi do dự, anh vẫn đi cùng Bạc Nhất Tâm đến câu lạc bộ tư nhân.
*****
Đường Sâm Lâm, Nhã Trúc Viên, trong nhà Ôn Noãn.
Khi đóng vali lại cô chợt nghĩ, một người yêu một người khác, rốt cuộc có cần lí do không? Thu dọn tất cả các giấy tờ tùy thân bỏ vào trong túi mang theo bên người, cô tháo chiếc vòng bạch kim cho dù khi bị bệnh vẫn đeo xuống, bỏ mặt dây chuyền làm bằng mảnh đá màu vàng tinh xảo vào trong ngăn kéo.
Kéo vali đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa, trong khoảnh khắc đó, cô quyết định gả cho Chu Lâm Lộ.
Rất nhiều quyết định trong cuộc sống, thường có một ý niệm ngay trong chớp mắt.
Vốn dĩ cô chỉ thầm nghĩ ra ngoài giải sầu, bây giờ rốt cuộc cũng nhận ra, thật ra mọi thứ trong cuộc sống, rất nhiều lúc chẳng qua chỉ là lo sợ không đâu, rất nhiều lúc không cần quá thận trọng, không cần lo trước nghĩ sau, không cần hay thay đổi, cũng không cần giận mình hận người.
Buông tay, vốn dĩ có thể không cần lí do.
Một năm lại một năm nữa, bên cạnh người đến người đi, thời gian chảy tới không tiếng động, nhớ khi nói lời cám ơn trong lúc khó khăn nơi đất khách quê người, mà thứ hạnh phúc cô từng hao hết tâm tư truy tìm, lại không biết từ khi nào đã bay tới bên cạnh người khác, duyên phận của cô và mối tình đầu sau khi trốn tránh mười năm rốt cuộc vẫn không thể nở rộ.
Cuối cùng, vẫn là tiêu tan gần như không còn.
Từ nay về sau, cô chỉ muốn yên bình, kiếp này an ổn.
Yêu và hận, chuyện cũ biến chuyển xoay vần này, sẽ không liên quan gì đến cô nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...