Hắn sững người. Cậu … hôn hắn? Là mơ sao? Nhưng giấc mơ đó không kéo dài, vì hai môi vừa chạm nhẹ nhau là cậu ngã xuống, hai tay không đủ sức để giữ cả thân người. Hắn còn đang bàng hoàng thì một giọng nam vang lên
“Đồ ngu, còn hổng hiểu nữa hả? Truyền khí cho đệ ấy nhanh lên, bằng miệng ấy!”
“Hả?!” – hắn trố mắt nhìn cái gã mặt đồ tím từ đầu tới chân.
“Không làm nhanh thì đừng hối hận.”
Tử Y Lang từ tốn bước vào, rót trà một cách tự nhiên, đưa lên miệng nhâm nhi. Kỳ Vũ hít một hơi dài như để có thêm quyết tâm rồi cúi xuống. Sắc mặt Bạch Phong đã đỡ hơn, không còn xanh nữa, nhịp thở đều đều, nhưng có lẽ do không chịu nổi cơn đau lúc nãy nên đã ngất đi. Hắn bế cậu đặt lên giường, kéo chăn đắp ngang vai rồi đến ngồi đối diện Tử Y Lang.
“Rốt cuộc cậu ấy bệnh gì?”
“Lão già đó không nói cậu biết à?”
“Nếu nói rồi ta còn hỏi ngươi chi?”
“Đừng cộc cằn thế chứ!” – hắn xoay xoay tách trà – “Ta không thể nói rõ, dài dòng lắm. Nhưng tóm lại là cậu phải theo sát đệ ấy, mỗi lần phát bệnh như thế thì truyền khí, vậy thôi.”
“Bằng … miệng?”
“Ừ, còn hỏi nữa sao? Thật ra đệ ấy không giận vì bị cậu hôn bằng giận vì chuyện này đâu.”
“Truyền khí? Chẳng lẽ nó lại quan trọng hơn cả việc phải hôn à?”
“Truyền khí có thể làm giảm đau, nhưng nó tăng nhanh số lần phát bệnh và mức độ đau. Lúc nãy không thấy à? Đệ ấy vốn giỏi chịu đựng thế mà còn chịu không nổi, phải chủ động…Cái đệ ấy ghét nhất không phải là bị hôn mà là phải phụ thuộc vào cậu.”
“Ngoài tôi ra người khác không được à?”
“Nếu được thì tôi ép đệ ấy từ lâu rồi, đợi đến cậu sao?”
“Sao lại là tôi?” – hắn hỏi chứ trong lòng lại thấy vui vui
“Làm ơn đi, tôi mà nói lý do là bị chặt thành tám khúc! Dong trước khi đệ ấy tỉnh đây. Chụp lấy!” – y ném cho Kỳ Vũ một cái hộp nhỏ – “Chừng nào Bạch Phong thức thì cho đệ ấy uống.”
Tử Y Lang lại biến mất, đến và đi nhanh như một cơn gió. Hắn cũng thôi không thèm bận tâm đến y nữa, với hắn cậu là quan trọng nhất. Hắn đến bên giường, vén những sợi tóc loà xoà trên mặt cậu. Thật ra cậu bị bệnh gì? Cậu đã phải chịu nỗi đau đó trong bao lâu? Sao cậu không cho hắn biết chứ? Hắn ở ngay bên cạnh cậu mà?
Bất chợt hắn cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hôn, rất nhẹ …
Không biết là Ngọc Nhi giải thích gì với Kỳ An, nhưng tóm lại là giờ đây quanh anh lúc nào cũng hoa lá um tùm như mùa xuân về, cười một cái là chói mắt kể cả đang ban ngày. Thì biết là hai người họ đã hiểu được tâm ý của nhau, nhưng vui thì họ vui với nhau thôi, sao hắn lại có cảm giác như có gì đó dính líu đến hắn? Ngọc Nhi thỉnh thoảng lại tủm tỉm cười khi hắn nhắc tới Bạch Phong, như thể nàng biết một chuyện nào đó mà hắn không hề biết.
À, Bạch Phong. Dù không còn phớt lờ như trước nhưng cậu vẫn hạn chế đến mức có thể số lần chạm mặt với hắn. Còn hắn dĩ nhiên là phải tìm cách tăng số lần đó lên rồi. Làm sao hắn để cậu một mình khi biết bất cứ lúc nào cậu cũng có thể phát bệnh và không-thể-không-có hắn? Tự dưng hắn thấy mình quan trọng hơn một chút trong cuộc đời cậu.
Quên nói một chuyện là Ngọc Nhi đã chuyển về Vương gia trang, với danh nghĩa nghĩa muội của Bạch Phong. Nàng dùng lại tên thật của mình là Lam Bích Ngọc. Thật ra nàng cũng không bận tâm lắm về việc này, nhưng Bạch Phong không thích nàng dùng tên do ân công đặt. Còn ân công của nàng thì như chúng ta đều biết, chính là gã-ham-chơi mà Tử Y Lang và Vương đường chủ hay nhắc. Hơn nữa, nếu nàng dùng tên cũ sẽ dễ bị người khác đoán ra. “Ngọc Nhi” của Thanh Vân Lâu đã biến mất khỏi kinh thành từ đấy, chỉ còn lại một chút luyến tiếc trong lòng những thính giả từng may mắn nghe được tiếng đàn của nàng.
“Vừa vừa phải phải thôi! Tóm lại là muội cười cái gì?”
“Đâu có gì đâu.”
“Còn giấu? Giờ muội nói không? Không thì đừng trách ta!”
“Ê, đệ mà ăn hiếp Ngọc Nhi thì đừng trách đại ca!” – Kỳ An cốc đầu hắn một cái, rồi ngồi xuống cạnh bên.
“Biết biết!” – Kỳ Vũ tỏ vẻ chán chườn – “Đệ đâu dám ăn hiếp đại tẩu!”
“Đệ…!”
Kỳ An ngượng chín người, mặt Bích Ngọc thì chuyển sang đỏ ửng. Kỳ Vũ được dịp cười to. Đâu dễ dàng gì nắm thóp được đại ca của hắn như lúc này!
“Khiếm nhã!” – Bạch Phong từ đâu xuất hiện phán một câu làm hắn cụt hứng, rồi nói tiếp trước khi hắn kịp cãi lại – “Bích Ngọc, muội về phòng chỉnh chu lại y phục, chúng ta vào cung. Thái hậu và Thiên ca muốn gặp muội.”
Hắn hừ một tiếng rõ to. Đã gọi được hai tiếng “Thái hậu”, vậy sao không gọi con bà ấy là “Hoàng thượng”? Cứ mở miệng ra là An Thiên ca này, An Thiên ca nọ, cố chứng tỏ cả hai thân thiết trước mặt hắn chứ gì?
Chán. Hắn thở dài. Bạch Phong đã dẫn Bích Ngọc vào cung cả buổi sáng rồi, và không cho hắn theo. Thường những lúc này hắn sẽ đến Thanh Vân Lâu, nhưng giờ “Ngọc Nhi” đâu còn nữa, đến cũng chả làm gì. Quanh qua quẩn lại một hồi, hắn quyết định sẽ đến An Lạc tiêu cục.
Nghĩ là làm, hắn phóng ngay lên ngựa phi đi, không biết rằng sau lưng mình một con quạ vừa bay qua. Cổ nhân thường nói quạ đen đại diện cho cái gì ấy nhỉ?
An Lạc tiêu cục của nhà họ Vương là tiêu cục lớn nhất kinh thành. Vương đường chủ có hai người con trai và một người con gái. Ai nấy đều tài giỏi, văn võ song toàn. Đặc biệt là người anh cả. Có tài kinh doanh và lãnh đạo, Vương Kỳ An được mọi người biết đến như đường chủ thứ hai của tiêu cục. Và vị tiểu đường chủ này đang suýt sặc trà khi một bóng áo lam từ ngoài đủng đỉnh bước vào.
“Sao vậy? Nhà có chuyện gì à?”
“Đâu có.” – hắn ngồi xuống cạnh bên, tự rót cho mình một tách trà
“Đệ bệnh hả? Sao không kêu đại phu về nhà?”
“Đệ có bệnh gì đâu?”
“Vậy sao ở đây?”
“Đệ đến xem có gì giúp được thì giúp.”
Kỳ An nhìn hắn trân trân. Anh sờ trán hắn. Vẫn bình thường. Hổng lẽ đây là … Kỳ Vũ giả?
“Gì mà nhìn đệ dữ vậy?”
“Uống lộn thuốc hả? Tự dưng hôm nay đến đây đòi giúp?”
“Đại ca muốn gây sự à?”
“Vũ caaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Giờ thì đến phiên hắn sặc trà vì một giọng eo éo nghe rợn óc. Kỳ An cũng cau mày lại khi thấy bóng hồng ấy lướt tới.
“Muội nhớ Vũ ca quá!!!!!”
“Thưa công tử, Hứa tiểu thư đến.” – một tên người hầu cúi đầu thông báo.
“Được rồi, vào tới nơi luôn rồi.” – Kỳ An khoát tay cho phép gã đó lui.
Cô tiểu thư họ Hứa ấy đang ôm chặt Kỳ Vũ, còn hắn thì nhăn mặt nhíu mày, tìm cách đẩy cô ả ra.
“Biểu muội, lâu không gặp, muội vẫn khoẻ chứ?”
Kỳ An cười, nắm vai Hứa tiểu thư kéo ra. Cô nàng nhăn nhó, xoa xoa vai vì đau
“Đại biểu ca không dịu dàng với nữ nhi chút nào!” – nói rồi cô nàng lại tiếp tục ôm chằm Kỳ Vũ – “Chỉ có Vũ ca thương muội thôi. Phải không nhị biểu caaaa?”
“Ờ ờ, thương. Muội làm ơn buông ra giùm, ớn lạnh cả người.”
“Vũ ca!!!” – cô nàng cong môi hờn dỗi
“Chừng nào muội về?” – Kỳ An hỏi giọng ngang phè, có vẻ như, à không, chắc chắn là anh chẳng ưa gì cô em họ này.
“Biểu ca hỏi cứ như muốn đuổi muội đi vậy!”
“Gần như thế.” – anh bình thản đáp.
“Ghét đại biểu ca!” – cô nàng nói giọng nhõng nhẽo – “Muội ở tới chừng nào chán thì về!”
“Dì sẽ không cho đâu.”
‘Ai nói, muội xin phép mẹ đàng hoàng rồi chứ bộ!”
Khỏi nói cũng biết lúc này hai công tử họ Vương đang thầm than trời trách đất, trách luôn cả dì mình /… Dì ơi là dì, tụi con có mệnh hệ nào là suốt đời dì phải chịu cảnh lương tâm cắn rứt đó!…/
“Vũ ca, mình về Vương gia trang đi, ở đây chán quá!”
“Ờ, cám ơn. Muội ở đây dám phá nát cả tiêu cục chứ chả chơi.” – Kỳ An cười tươi.
“Hứ!” – cô nàng chun mũi, rồi kéo Kỳ Vũ đi, miệng lầm bầm – “Nếu không phải vũ khí của muội vô dụng với ca là muội cho ca nếm đủ từ lâu rồi, đại biểu ca ạ.”
Chẳng biết sự xuất hiện của cô em họ này có phải là điềm báo quạ đen không, chỉ biết là những ngày tới sẽ không được yên bình.
=============
“Muội không chịu. Trước giờ khi đến đây muội luôn ở phòng đối diện với phòng của ca mà!”
“Hai năm trước nó đã thành phòng của Bạch Phong rồi.”
“Thì kêu hắn dọn qua chỗ khác!”
“Muội đừng có bướng kiểu đó.”
“Muội không biết!”
Cô nàng cau mày giận dữ, chạy vào phòng Bạch Phong. Có lẽ lúc sáng vào cung cậu quên gài chốt cửa.
Xoảng
“Muội nổi điên gì vậy?”
Cái ấm và mấy tách trà bằng sứ trên bàn bị gạt xuống đất. Kỳ Vũ kéo cô ta lại nhưng cô nàng vùng ra, chạy đến hất bút, nghiêng, giấy trên bàn xuống.
“Muội có thôi đi không? Không thì đừng trách ta!” – hắn giữ chặt cô nàng, lần này cô nàng không vùng vẫy được, đành cãi bướng.
“Không đó thì sao? Muội thích ở phòng này đó. Không cho thì muội phá, ca làm gì được muội?”
“Muội…!”
“Tôi có thể biết chuyện gì đang xảy ra trong phòng mình không?” – Bạch Phong vừa về đến, một tay ôm cây huyền cầm, có vẻ bực mình khi thấy cảnh lộn xộn trong phòng
“Bạch Phong!”
“Ra ngươi là Bạch Phong.” – cô nàng nhân lúc hắn nới lỏng tay vùng ra, bước đến, ngước nhìn thẳng vào mắt cậu, nói giọng ra lệnh – “Ta muốn ở phòng này, ngươi dọn qua phòng khác đi.”
“Cô là ai?”
“Ta là Hứa Liên Anh, biểu muội, và cũng là thê tử tương lai của Vũ ca.”
“Nói bậy! Muội là thê tử tương lai của ta hồi nào?”
“Tôi không cần biết cô có là thê tử của ai. Nhưng Hứa tiểu thư, nhìn cách ăn mặc hẳn cô phải là con nhà gia giáo, chắc từ nhỏ cũng được dạy trước khi vào phòng người khác phải xin phép?”
“Ngươi…!”
“Và hình như việc cố tình đập phá đồ đạc của người khác cũng không được lịch sự cho lắm.”
“Ngươi dám nhục mạ ta?! Ngươi nghĩ ngươi là ai hả? Huyền cầm? Chắc cũng mạt hạng như bọn hát rong ngoài phố!”
Chát
“Có vẻ như Hứa tiểu thư chưa được dạy cách tôn trọng người khác thì phải?”
“Ngươi dám tát ta?” – Liên Anh nhìn cậu trừng trừng, mắt đỏ hoe như sắp khóc – “Tên vô loại!”
Chát
Lần này thì đến phiên Kỳ Vũ ra tay. Cô nàng giơ tay định tát lại Bạch Phong thì bị hắn kéo lại, tát cho một cái còn mạnh hơn cậu tát lúc nãy.
“Muội còn xúc phạm người khác như thế nữa là đừng trách sao ta đuổi muội về.”
“Trước giờ ca chưa từng tát muội, vậy mà vì hắn ca lại…Vũ ca đáng ghét!” – Liên Anh ứa nước mắt, hai má cô đỏ lên vì bị tát, bỏ chạy ra ngoài.
“Thiệt tình! Bạch Phong, xin lỗi cậu, cô ta trước giờ vẫn ngang bướng thế. Để tôi bảo bọn người hầu dọn dẹp phòng.”
“Cám ơn.” – cậu nói giọng ngang phè, bước đến bàn để đàn nhẹ nhàng đặt cây huyền cầm xuống – “Sao không đuổi theo? Anh mạnh tay thế cô ấy sẽ giận đấy.”
“Càng tốt. Mong là cô ta đừng có đến gần tôi.”
“Chẳng phải cô ấy là thê tử tương lai của anh sao?”
“Không phải! Tự cô ta nói thế thôi. Không tin cậu cứ hỏi cha tôi.”
“Chuyện này không liên quan đến tôi.” – cậu bước ngang qua hắn, ra khỏi phòng.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Thanh Vân Lâu.”
“Hả? Ngọc Nhi…à, Bích Ngọc đã ở đây rồi, cậu còn đến đó làm gì?”
Cậu dừng bước, quay lại nhìn hắn, nhếch mép.
“Làm chuyện mà đàn ông thường đến đó làm.”
“Cái gì…? Này! Bạch Phong!”
Hắn gọi mặc hắn, cậu cứ thế bước đi. Không hiểu sao trong lòng cứ thấy bức bối, khó chịu. Cậu lên ngựa, phi nhanh vào rừng trúc. Nói là đến Thanh Vân Lâu cho bõ tức vậy thôi, chứ lúc nãy cậu nhận được bồ câu đưa thư của Tử Y Lang bảo đến ngôi nhà gỗ có chuyện gấp.
“Hừ, thê tử tương lai…!”
Cậu lẩm bẩm, thúc ngựa phi nhanh hơn. Gió quất vào mặt rát rạt.
“Tìm ta có chuyện gì?”
“Có người gửi quà.”
“Là hắn à?”
Tử Y Lang đưa ra một cái hộp nhỏ và một bộ y phục trắng có thêu hoa văn bằng chỉ màu vàng. Cậu dửng dưng nhìn chúng, không vui mừng cũng không khó chịu. Cậu mở cái hộp nhỏ ra, lấy viên thuốc trong đó cho vào miệng không chút ngần ngại, như thể đây là chuyện thường ngày.
“Ta về đây.”
“Còn bộ đồ?”
“Muốn làm gì tùy ngươi.”
“Không nhận à?”
“Ta không thích màu trắng.”
“Tùy vậy.” – y nhún vai – “À, tuần trước ta có gặp Trúc Diệp. Theo ta tính thì khoảng ba ngày nữa nàng ấy sẽ về tới, chắc giờ cũng đã tìm được một viên thuốc nữa rồi.”
“Tìm được hay không cũng vậy thôi.”
Cậu cười nhẹ, như thể đang nghe chuyện của một người xa lạ. Cậu phi ngựa trở về Vương gia trang. Chầm chậm. Lắng nghe tiếng chim hót và ngắm nhìn những vạt nắng đâm xuyên qua rừng trúc.
/…Còn ba viên thuốc nữa…/
“Ngồi trên nóc nhà không thấy chán sao? Xuống đây dùng tách trà với tôi, đệ ấy đi rồi.”
“Lúc nãy Phong biết ta nằm trên đó không nhỉ?” – một người từ trên mái nhà nhẹ nhàng phi thân xuống, đến ngồi đối diện Tử Y Lang. Người đó vận y phục màu trắng với một vài hoạ tiết bằng chỉ vàng.
“Chắc biết. Đừng khinh thường đệ ấy.”
“Ta đâu có khinh thường Phong!”
“Tôi chán ngài quá! Sao không ra gặp mặt chứ?”
“Phong ghét ta.”
“Chứ không phải ngài bỏ mặc đệ ấy sao?”
“Cũng có thể.”
“Thật không hiểu nổi ngài. Nhưng nếu ngài còn như thế, đệ ấy sẽ bị cướp đi đấy.”
“Ai cướp?”
“Vương Kỳ Vũ.”
Cạch
Bạch y nhân để mạnh tách trà xuống bàn, siết chặt tay, nhìn trừng trừng vào nó.
“Sẽ không đâu! Chuyện mười một năm trước hắn gây ra, và cả chuyện một năm sau đó nữa … Phong sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn.”
“Đừng quá tự tin vào những suy đoán của mình. Bạch Phong không phải là ngài, đệ ấy có những suy nghĩ của riêng mình. Nếu ngài cứ tối ngày du ngoạn đó đây theo như cái danh xưng mà Vương đường chủ đặt cho ngài, thì người Bạch Phong không tha thứ chẳng phải Kỳ Vũ, mà chính là ngài đó, ngài-ham-chơi ạ.”
“Cái tên đó không phải để ngươi gọi.” – bạch y nhân có vẻ không vui.
“Tôi đã sửa chữ ‘gã’ thành chữ ‘ngài’ rồi mà.”
“Nếu ngươi còn nói nữa thì đừng trách ta.”
“Thôi được, xin lỗi. Nhưng còn bộ y phục này ngài tính sao?”
“Ngươi gửi cho Triết Hàn. Ông ta sẽ có cách làm Phong nhận.”
“Rắc rối. Sao ngài không mua đồ màu lam? Đệ ấy toàn mặc màu lam. Vậy dễ hơn không!”
“Phong chỉ hợp với màu trắng thôi. Hơn nữa ngươi nghĩ, nếu ta mua đồ lam thì Phong sẽ nhận sao?”
“Có lẽ là không.”
Bạch y nhân cười buồn, ánh mắt xa xăm như đang nhìn về một quá khứ mờ ảo nào đó. Gặp mặt ư? Y cũng muốn lắm chứ! Muốn được ôm chặt Bạch Phong vào lòng, thì thầm gọi tên. Nhưng cái tên mà y sẽ gọi là gì? Là Bạch Phong ư? Không thể. Vậy gọi là Phong thôi? Lại càng không. Cái tên ấy y không thể nào thốt lên… Và khi có được Bạch Phong trong vòng tay, y sẽ nghĩ đến cậu với thân phận gì? Thậm chí giờ đây mỗi khi nấp vào một góc khuất mà lén nhìn cậu, y vẫn luôn tự hỏi “Người mình đang nhìn là ai?”
===================
“Nhóc không còn bộ đồ nào màu khác sao?”
‘Nhóc’ lắc đầu, rồi hỏi lại – “Màu trắng có gì à?”
“Không. Nhưng nhóc mặc màu lam sẽ hợp hơn!”
“Tại sao?”
“Vì anh thích màu lam.”
“Còn màu trắng?”
“Không thích lắm. Mà nhóc thích màu trắng lắm à?”
“Không biết.”
“Vậy sao chỉ mặc đồ trắng?”
“Vì … người đó thích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...