Long Ngạo thiên bước đi đến bên lối vào, sao lưng cậu đầy những tiếng cười chế nhạo:- Bỏ đi, đến được đây là hay lắm rồi, đừng cố nữa...!Phế vật thì cố mấy cũng là phế vật thôi...!Ha...!Ha,- một kẻ giả vờ khuyên can rồi lại chê cười cậu.- Về đi có vào thì cũng không được gì đâu phế vật ơi.- Đừng lãng phí thời gian của chúng tôi....về đi.- Ha...!Ha...!Phế vật....!Về...!Đi..Từng lời, từng lời nói như đang xoáy vào nổi đau của Ngạo Thiên, nhưng lại không làm cậu nhục chí, nó chỉ làm cho càng thêm quyết tâm mà thôi.
Hiên trưởng lão nhìn đầy táng thưởng, bóng lưng cậu vừa qua khỏi cổng bỗng mất hút, trước bao ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, cả Hiên trưởng lão cũng làm khó hiểu.Lại qua một nén hương, không thấy bóng dáng của Ngạo Thiên, mọi người đang chờ đợi, đợi cậu bị hất bay ra, đợi để cười nhạo cậu thêm lần nữa.
Hiên trưởng lão cũng đợi, mà ông đợi để đón lấy cậu, với tình hình của cậu bây, nhẹ nhất cũng khó giữ được mạng.
Lại qua một nén hương, mọi người bắt đầu nóng, nhất là Hiên trưởng lão, vì nếu có sơ xuất gì ông khó ăn nói với tộc trưởng.
Lại một nén hương trôi qua, lúc này cả Hồn To Trũng bỗng im ắng lạ thường, không một tiếng động kể cả những dao động của huyền hồn cũng không có,cả không gian dường như nén nhỏ lại, khiến người ta cảm giác ngột ngạt.- A...- tiếng hét lớn xé toạt cả không gian, Hiên trưởng lão tái mặt vội lao vào trong.
Hai vị hộ pháp cũng bị khinh động mà chạy vào, lại sao một nén hương Hiên trưởng lão đã quay lại.
Trên vai ông còn vác thêm một người, nhưng nhìn dáng vẻ ông cũng khá chật vật. Hai vị hộ pháp bèn nhét cho mỗi người một viên đan dược, để Ngạo Thiên xuống Hiên trưởng lão vội vàng điều tức chữa thương. Hồi lâu ông mở mắt thở ra một ngụm trọc khí.
Hai vị hộ pháp nhìn ông, ông biết họ muốn hỏi gì, cả ông giờ này trong đầu cũng đang vô vàng thắc mắc.
Ông nói :- Thưa hai vị hộ pháp, thật lòng cả ta cũng không rõ điều gì, chỉ là sao khi tiểu tử này vào trong...!Hơn ba nén hương...- Ông dừng lại nhìn hai vị hộ pháp, cả hai vị cũng điều có sắc mặc cổ quai, ông nói tiếp- sao đó hắn lại la thất thanh, ta vội chạy vào trong và tìm thấy được hắn đang ở khu vực trung tâm.- Ở đâu,- hai vị hộ pháp đồng thanh hỏi.- Ở khu trung tâm, cả cái mạng già này của ta cũng sắp tiêu tùng lẽ nào hai vị không tin.- Rồi tiểu tử này đã tìm được gì- hai vị lại hỏi.- Đây hai vị xem xem, cả ta cũng chẳng biết là thứ gì,- vừa nói, ông vừa đưa cho hai vị hộ pháp một khúc đoản côn đen xì xìCả hai vị hộ pháp chăm chú quan sát, lại cầm thử đoản côn này hết sức nhẹ, nhẹ như một chiếc lông vũ.
Hai vị ánh mắt nghi hoặc nhìn nhau, lại nhìn mọi người nói :- Thôi mọi việc cứ báo lên cho tộc trưởng và các trưởng lão quyết định, còn mọi người có thể về nghỉ ngơi rồi.
Còn tiểu tử này, cứ đưa về nơi ở của hắn, việc còn lại f9achờ các trưởng lão quyết định.Đêm cũng đã về khuya, nơi nơi cũng đã chìm vào bóng đêm tĩnh mịch, nhưng nghị sự đường của Long gia vẫn đèn đuốc sáng rực, trên mặt ai cũng nhăng nhó đăm chiêu.- cứ làm theo tộc quy, không bàn cải nữa, gia tộc không nền phí phạm vào nơi vô ích- một nguyên lão vỗ bàn quát lớn.- Đúng ta cũng đồng ý với ý kiến đó- một vài nguyên lão cũng đồng tình.- các người coi ta chết rồi sao, dậy sao không lên làm tộc trưởng luôn đi- tộc trưởng Long Bá Tường quát- cái tên Long Hách kia đừng cho là ta không biết ngươi mượn gió bẻ măng.- Ta chỉ nói sự thật thôi, Long gia đã phí quá nhiều vào đống phế vật đó rồi- Long Hách mặt trơ trơ nói.- vì gia tộc, hay vì con ngươi, hừm...!Con bị con ta lỡ đánh chết ngươi ôm hận nên mượn việc công báo tư thù- Tộc trưởng quát lại-Thôi, hai vị cho tôi xin, nếu đã vậy tôi có ý này, nói ra mọi người nghe thử.- một vị trưởng lão lên tiếng- đưa thằng bé đến đó đi, vừa không phí phạm tài nguyên, lại có thể quan sát thêm mọi người đồng ý không.- Ta đồng ý- một nguyên lão tán thànhLần lượt cũng có vài người đồng ý, cả tộc trưởng cũng không còn gì phản đối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...