“Lúc ấy tại sao cậu không nghĩ vì sao đồ lại trên xe Vương Dược?”
“Khi ấy tôi cho là Vương Dược cũng có phần tham dự, không có suy nghĩ nhiều”.
“Sau này cậu tiếp xúc với Tất Diêu, có phát hiện gì không?”
“Không, người đó là lính đánh thuê mướn từ Việt Nam, lòng dạ độc ác, tôi không dám nhiều lời trước mặt hắn”.
“Sau này thế nào?”
“Sau này bọn họ nói tôi đã bị bại lộ, không thể lộ diện nữa, giam lỏng tôi, cho đến khi tôi phát hiện bọn họ định giết tôi diệt khẩu thì tôi nghĩ biện pháp trốn thoát”.
“Bọn ho cho cậu đưa hàng cùng giấy mật mã, cậu đưa đi những đâu?”
“Nam Phương, Vân Nam, Quảng Châu, có khi cả Phúc Kiến”.
“Viết địa chỉ ra, cả tên những người giao dịch”.
“Chỉ sợ những người đó đều là người trung gian bọn hắn tìm, mắt xích chính không ló đầu ra”.
“Cậu cứ viết đi”.
“Được rồi”.
“Cậu đã nghĩ Vương Dược có thể tham dự chuyện này thì tại sao không liên lạc với hắn?”
“Tôi không dám, chuyện như vậy bớt một người biết là bớt nguy hiểm, cho dù là trong lòng hoài nghi cũng không thể hỏi.
“Cậu không cảm thấy sách cùng mật mã xuất hiện một lúc trên một người là kỳ quái sao?”
“Lúc ấy tôi không nghĩ được nhiều như vậy, giống như bị ma quỷ ám ảnh, nghĩ thầm nếu như biết chỗ hàng kia ở đâu thì tôi có thể phất nhanh, rốt cuộc không cần nhìn sắc mặt người ta, nghe người ta sai khiến nữa rồi. Hơn nữa, tôi cảm thấy được dù Vương Dược có tham dự nhưng cũng chỉ là chân chạy như tôi, hai vật đó ở chung một chỗ, không chừng hắn cũng có ý đồ gì đó”.
“Cậu cảm thấy Hồ Lợi Dân có phải là ông trùm giấu mặt không?”
“Tôi không dám chắc, bất quá tôi từng hoài nghi một người”.
“Ai?”
“Thư ký bên cạnh Hồ tổng, Tiếu Viện”.
“Tiếu thư ký? Tại sao cậu hoài nghi cô ta?”
“Cô ta biết rõ tài chính của công ty nhất, nếu như nói người có năng lực gian lận tài chính cao nhất thì chỉ có cô ta”.
“Quyển sách kia trừ Hồ Lợi Dân biết thì còn có ai nữa?”
“Chồng em gái Hồ Lợi Dân, cha của Vương Dược”.
“Vương Xuyên?”
“Chính là ông ta, ông ta làm ở trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh, từng đưa cho Hồ Lợi Dân quyển sách kia”.
“Làm sao cậu biết”.
“Lúc tôi đi trụ sở nghiên cứu hoa và cây cảnh tìm Vương Dược thì nghe được cha Vương Dược gọi điện thoại cho Hồ Lợi Dân, nói đúng chuyện này, lúc ấy hình như Hồ Lợi Dân không đồng ý cho lắm”.
Bàng Ngọc Phong đi ra khỏi phòng thẩm vấn, tới chỗ Lưu Cường cũng Lê Ngạn ở phòng quan sát.
“Thế nào đây? Hai người có ý kiến gì không?” Bàng Ngọc Phong hỏi.
“Điều tra Tiếu Viện cùng Vương Xuyên”. Lưu Cường nói.
“Chúng ta nghĩ như nhau đấy”. Bàng Ngọc Phong nói.
“Lúc nhắc tới quyển sách kia Hồ Lợi Dân có phản ứng, hẳn là nghĩ đến sách từng bị Vương Xuyên mượn cho nên sau khi chúng ta đi hắn đã tới nhà Hồ Lệ Quân, bất kể trong chuyện này Hồ Lợi Dân có tội hay không thì Vương Xuyên cùng Tiếu Viện không thoát được quan hệ, bởi vì họ có lợi ích chung gì đó giữa hai quyển sách này. Hồ Lợi Dân tựa hồ không biết gì, hơn nữa đối với chuyện Tần Khải Hồ Lợi Dân cũng không rõ ràng, đây có thể giải thích rõ ràng là có người mượn danh hắn làm điều xấu, hắn không hay biết gì cả”. Lưu Cường nói.
“Hơn nữa từ thái độ của Hồ Lợi Dân đối với Nam Hồng mà nói, hắn sẽ không đi tìm người từng làm tổn thương con gái mình, có thể nói kẻ sai khiến Tất Diêu là một kẻ khác”. Lê Ngạn nói.
“Theo như điều tra hiện tại của chúng ta về đám lính đánh thuê kia, bọn họ chỉ nghe lời người trả tiền ình, đối với người khác, thậm chí là chủ cũ hay bạn bè bọn họ cũng sẽ không phục tùng, cho nên, với ý kiến Hồ Lợi Dân không tham gia án này, tôi vẫn tương đối đồng ý, nếu như Hồ Lợi Dân là kẻ đứng sau màn này, không có sự đồng ý của hắn thì không có người nào dám đến gần Nam Hồng”.
“Nhưng mà xem hiện tại thì tình hình còn rất mơ hồ”.
“Bên phía Tất Diêu thế nào?”
“Chúng tôi đã khoanh vùng phạm vi, tìm được tung tích của hắn, nhưng hắn vô cùng giảo hoạt, hơn nữa sức khỏe khá tốt, nhiều lần đào thoát, nhìn ra được không phải nhân vật bình thường”.
“Lê Ngạn!” Nhược Nạp đột nhiên từ bên ngoài chạy vào.
“Xảy ra chuyện gì?”
“Có tin tức Nam Hồng”. Nhược Nạp không che giấu được hưng phấn mà nói.
“Tin tức gì?” Lê Ngạn cảm thấy có chút bất ngờ.
“Mới vừa rồi, tôi nhận được điện thoại của cô ấy, cô ấy nói Diêu đã trở về, uy hiếp cô ấy cùng đi, nói chúng ta cứu cô ấy”.
“Tất Diêu đã ra khỏi núi?” Bàng Ngọc Phong có chút kinh ngạc nói.
“Làm sao? Anh cảm thấy không thể nào sao?”
“Tôi không dám nói, chỉ là trên núi chúng ta tung ra thiên la địa võng như vậy mà hắn có thể chạy ra không chút dấu vết ư, thật khó tin”.
“Nói cách khác rất có thể hắn đã chạy ra khỏi núi rồi?” Lưu Cường nói.
“Tôi không tin Nam Hồng gạt tôi, cô ấy nói lúc đến tìm Hồ Lợi Dân là bị Tất Diêu éo buộc, nói là có người chuẩn bị lợi dụng cô ấy đi uy hiếp Hồ Lợi Dân làm chuyện gì, Tất Diêu bị vây trên núi mấy ngày thì cô ấy cũng bị trói và bỏ đói trong phòng giam cầm chừng ấy ngày, suýt chút chết đói, cho đến tối hôm qua Tất Diêu trở về, Nam Hồng làm bộ hết sức chống đỡ ngất xỉu, Tất Diêu đi mua thuốc cho cô ấy, cô ấy mới có thể gọi cú điện thoại này cho tôi”.
“Tại sao cô ấy không báo cảnh sát mà điện thoại cho cô?”
“Cô ấy nói mình không tin bất kỳ ai, cô ấy vì dễ tin người nên hôm nay mới rơi vào hoàn cảnh này”. Nhược Nạp có chút cấp bách nói.
Lê Ngạn vẫn còn có chút băn khoăn, nhưng Bàng Ngọc Phong đã nói: “Bất luận có phải thật hay không chúng ta cũng mau tới xem, không thể để cho tình huống xấu xuất hiện. Nam Hồng có nói cô ta đang ở đâu không?”
“Trung tâm thành phố có một cái ngõ Bách Tuyền, bên trong có một cái kho bỏ không, rất nhiều người làm nghệ thuật thích mướn nơi đó làm phòng làm việc?”.
“Đúng là có nơi như vậy”.
“Nam Hồng nói là ở chỗ này, có một phòng cửa đang bị sơn thành màu xanh đỏ”.
“Tôi mang theo mấy người đi xem sao”.
“Tôi cũng đi”. Nhược Nạp nói.
Lê Ngạn âm thầm lắc đầu, đi theo mấy người ra cửa.
Chạy tới ngõ Bách Tuyền, quả thật có một căn phòng như Nam Hồng mô tả trong điện thoại, dưới sự chỉ huy của Bàng Ngọc Phong, mọi người phá cửa đi vào, đáng tiếc bên trong không có ai.
“Chẳng lẽ bọn họ đi rồi?” Nhược Nạp nói.
Lê Ngạn nhìn cảnh vật xung quanh, đồ gia dụng đơn giản, dưới ghế có một sợi dây hình như để trói con tin, trên bàn là vài thứ y phục xộc xệch, tựa như đi rất vội vàng, rất nhiều đồ không mang theo, trên bàn có mấy lọ thuốc, vitamin và đường gluco, khá giống với lời nói qua điện thoại của Nam Hồng, Lê Ngạn không khỏi hoài nghi có phải mình nghĩ lầm không, Nam Hồng thật sự không nói dối.
“Chỗ này có vết máu, nhìn có vẻ như còn mới, chưa đọng lại”. Bàng Ngọc Phong chỉ vào một vết máu nhỏ trên mặt bàn.
“Đây có phải vết máu của Tất Diêu không?”
“Hẳn là không phải, mấy ngày này Tất Diêu chắc chắn sẽ bôi thảo dược ngoài da, máu hắn không sạch sẽ như vậy được, nhìn dáng dấp bọn họ đi rất vội vàng”.
“Vậy làm sao bây giờ? Có phải là Tất Diêu phát hiện ra Nam Hồng gọi điện thoại nên đánh cô ấy?” Nhược Nạp không khỏi lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...