Huyền Án

“Nam Hồng biết Hồ Lợi Dân ở thành phố R có thể có quan hệ với Tần Khải”.

“Chưa chắc”. Huyền Mạc nói. “Các vị nhìn người này, Vương Dược”.

“Con trai Hồ Lệ Quân, cháu trai Hồ Lợi Dân?”

“Vương Dược này là bạn học với Tần Khải nhưng không cùng lớp”.

“Ý cậu là Nam Hồng có thể từ miệng Vương Dược biết về Hồ Lợi Dân?”

“Điểm này phải gặp Vương Dược mới biết được”.

“Đúng rồi, cậu nói cậu có thể biết Tần Khải đang tìm cái gì, là gì vậy?” Bàng Ngọc Phong hỏi.

“Nhược Nạp, Nam Hồng xé “Bí Truyện Hoa Kính” ở đoạn nào?” Lê Ngạn nói.

“Ở chỗ này”.

“Tôi nghĩ có thể là cái này”. Lê Ngạn đem vật tùy thân Nhược Nạp đưa cho Bàng Ngọc Phong xem.

“Làm sao cậu biết là cái này?”

“Trước khi đi, Nam Hồng để lại cho chúng tôi đầu mối, chính là đoạn “Bí Truyện Hoa Kính” này, quyển sách này có sau khi Tần Khải gặp Nam Hồng, Nam Hồng cầm từ nhà tôi đi vốn là bản photo, hơn nữa, chúng tôi phát hiện ở nhà cô ấy một quyển như thế này, có điều thiếu trang đó, nghĩ là có nguyên nhân”. Nhược Nạp nói.

“Cô có liên lạc với mẹ Nam Hồng không?”

“Liên hệ rồi, quả thật Tần Khải có tới nhà Nam Hồng, hơn nữa nhờ bà tìm quyển sách này, lúc phát hiện thiếu một trang kia thì rất kích động”. Nhược Nạp nói.

“Cậu để cho Nhược Nạp đi thăm rồi”.

“Mới vừa rồi thông báo tin tức thôi”.


“Tần Khải đi tìm Nam Hồng vì nguyên nhân này? Nhưng thứ này có thể nhìn ra gì chứ? Hơn nữa làm sao Tần Khải biết Nam Hồng có vật này? Nếu như là đồ rất quan trọng, Tần Khải sẽ không tiết lộ cho Nam Hồng, làm sao Nam Hồng lại biết vật này quan trọng?”

“Vấn đề này làm người ta tương đối khó hiểu”.

“Chúng ta đi tìm Vương Dược nói chuyện một chút”.

Ở trên đường, Nhược Nạp hỏi: “Còn một điểm tôi cảm thấy kỳ quái, nếu như Nam Hồng tới tìm Hồ Lợi Dân, vậy tại sao lại thành ra Hồ Lợi Dân đi tới khách sạn tìm Nam Hồng?”

“Hồ Lợi Dân? Nam Hồng rốt cuộc phát hiện cái gì? Đến tột cùng giữa Tần Khải và Hồ Lợi Dân có quan hệ gì?”

Vương Dược nhận được điện thoại của Bàng Ngọc Phong, hai người liền hẹn gặp mặt tại nhà Vương Dược, sau khi Vương Dược tốt nghiệp vẫn ở cùng một chỗ với cha mẹ.

Mặc dù khi ký túc xá của công nhân viên đại học R đã cũ nhưng hoàn cảnh vẫn tương đối tốt, diện tích gian phòng khoảng hơn 100 mét vuông, ở trung tâm thành phố như thế này cũng là không tệ, nhưng có thể cùng chung một đẳng cấp với người sử dụng xe Ferrari thì chưa thể.

Gõ cửa xong, mở cửa là Vương Dược, người gầy cao, tóc nhuộm vàng, vừa nhìn đã thấy con trai nhà giàu.

“Vào đi, vào nhà rồi nói, ba mẹ tôi đi làm cả rồi”. Vương Dược cà lơ phất phơ nói.

“Hôm nay chúng tôi tới là có chuyện muốn hỏi cậu”.

“Tìm được xe rồi sao”.

“Vẫn chưa”.

“Vậy các anh tới làm gì?”

“Chúng tôi vẫn đang dốc sức tìm xe, bất quá hôm nay tới đây là có chút việc khác cần cậu giúp đỡ điều tra”.

“Tại sao muốn tôi giúp các anh? Xe nhà chúng tôi bị mất, các anh có chịu tìm cho ra đâu”.

“Hôm nay cậu không ra khỏi nhà sao?” Lê Ngạn hỏi.

“Đúng thế, từ khi bị mất xe tôi bị cấm túc, cả thẻ tín dụng cũng bị khóa”.

“Cho nên đám bạn bè cậu bỏ rơi cậu, cậu nghĩ cha mẹ để tiền trong nhà nhưng không tìm được gì, cho nên cậu đi tìm cha mình, bất quá không có kết quả gì”.

“Sao anh biết những chuyện này”.

“Nếu như tôi nói đúng, thì đây là năng lực công việc của tôi, anh cậu thấy chúng tôi có năng lực giúp cậu tìm được xe không?”

“Nói xem tôi có thể giúp anh cái gì?” Vương Dược tò mò.

“Có thể, cậu giúp chúng tôi giải quyết nghi ngờ”.

“Được, tôi cảm thấy hứng thú với công việc của các anh rồi đấy”.

“Cho chúng tôi hỏi về bạn học Tần Khải của anh cùng với chị họ Nam Hồng”.

“Các anh lợi hại đấy, điều này cũng tra ra được. Các anh vì án tử của Ngô Vân mà tới điều tra hả? Mặc dù tôi cùng một nơi với cô ta nhưng không có liên lạc gì”.

“Tần Khải thì sao?”

“Nói thật, qua hệ chúng tôi không tệ, quan biết nhau lúc lên đại học, người này rất khôn khéo, phàm là người hữu dụng hắn đều cố gắng làm quen, bất quá bạn bè tên này không tệ, chuyện gì hắn cũng biết”.


“Hắn và Ngô Vân thế nào?”

“Tương đối kỳ quái, tôi không biết hắn thích người phụ nữ kia ở điểm gì, toàn bộ trường học đều biết cô ta là người không tốt đẹp gì”.

“Là ý gì?”

“Xe taxi, anh hiểu không?”

“Chuyện cô ấy làm nhân tình cho người khác cậu biết không?”

“Biết, có điều chỉ nghe qua chứ chưa từng thấy”.

“Cậu cảm thấy Tần Khải có thể biết được không?”

“Ai lại không biết xấu hổ mà hỏi chuyện này, nếu tôi hỏi anh biết mình đội nón xanh không, thì anh thấy có vui không, nhưng là, người này thì chưa chắc”.

“Tại sao lại nói vậy?”

“Hắn từng nói, trên thế giới này người nào cũng được, chỉ chia làm hai loại có tác dụng hoặc vô dụng, nói không chừng hắn còn lợi dụng quan hệ của Ngô Vân và người nam kia”.

“Vậy cậu cảm thấy anh ta làm quen cậu có dụng tâm gì?”

“Cũng là tôi lỡ miệng, hắn biết bác tôi là giám đốc, nhưng mà lúc ấy tôi cũng chẳng giúp gì được ai, biết đâu được sau này hắn lại vào làm trong công ty”.

“Ý cậu là Tần Khải vào làm trong công ty bác cậu?”

“Phải”.

“Cậu có quan hệ gì với Nam Hồng?”

“Chúng tôi là chị em họ, nhưng hai chúng tôi không hề liên lạc gì, cô ấy gặp tôi nhưng không nhận ra, tôi khẳng định cô ấy không biết thân phận hiện tại của bác tôi, nếu không sẽ không biểu hiện như vậy”.

“Cậu không nói cho cô ấy biết?”

“Ngay cả trò chuyện cũng không thì sao tôi có thể nói cho cô ấy biết chuyện này?”

“Tần Khải biết quan hệ giữa cậu và Nam Hồng sao?”


“Biết, lúc tôi gặp Nam Hồng thì vừa lúc Tần Khải ở đó, hắn hỏi Nam Hồng tại sao lại có thái độ với tôi, tôi từng nói qua một chút, có điều tôi không nhớ rõ đã nói gì”.

“Cậu cảm thấy nếu Nam Hồng biết tình hình hiện tại của cha cô ấy, sẽ tới tìm ông ta sao?”

“Nói thật, khó mà đoán được, bác dâu trước của tôi là một người cứng rắn, coi kim tiền như cặn bã, nếu Nam Hồng nghe lời mẹ cô ấy thì sợ là sẽ không tới, còn về phần Nam Hồng nghĩ gì thì tôi không biết”.

“Cậu có biết bác cậu còn quan tâm tới mẹ con họ không?”

“Quan tâm, nhiều lần bác ở nhà tôi càm ràm chuyện này, nói con gái mình chịu thua thiệt, bất quá mẹ tôi không để cho tôi nói chuyện Nam Hồng, nói không muốn để ẹ con họ liên lụy tới cậu của tôi, cậu của tôi hiện tại đang tìm vợ..”.

“Cậu có biết làm cách nào tìm được Tần Khải không?”

“Người này đổi số điện thoại liên tục, tôi cũng không biết hắn bậ gì, lúc trước hỏi ở công ty bác tôi thì bảo hắn đi công tác”.

“Đúng rồi, cậu có biết trong nhà cậu có quyển sách nào gọi là “Bí Truyện Hoa Kính” không?”

“Đó là vật gia bảo nhà tôi, truyền nam không truyền nữ, mẹ tôi cũng chưa từng thấy”.

“Bây giờ nói đến xe cậu, ngày mất xe là cậu lái?”

“Vâng..”. Vương Dược đưa tay xoa xoa cổ nói.

“Cậu từ chỗ cha mình đi đâu”.

“Tới chỗ bạn”.

“Chỗ nào?”

“Quảng trường Thời đại”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui