“Cậu quan tâm những chuyện này? Từ lúc nào mà một kẻ sống nguyên tắc như cậu lại đi vuốt đuôi lãnh đạo rồi?”
“Cứ coi như tôi vỗ mông ngựa đi, dù gì cũng là anh thiếu nợ tôi, phải trả lại hoàn toàn”.
“Được rồi, tôi sẽ cho người dò hỏi tin tức lão Ngũ, có tin gì sẽ lập tức thông báo cho cậu”.
“Còn nữa, giúp tôi một chuyện, hỏi xem có những ai có khả năng tiêu thụ linh kiện xe Ferrari”.
“Là Ferrari? Bản lãnh lão già kia không nhỏ nhỉ”.
“Tôi cảm thấy hắn rất có bản lãnh, nhưng mà án này hắn nhất định không thể làm được một mình, sẽ có đồng bọn, nếu anh có thể hãy giúp tôi tìm chút đầu mối tốt hơn”.
“Đừng nói là cậu, hiện tại tôi cũng rất tò mò, xe như vậy cũng có người dám nhận, hơn nữa giá tiền rất cao, nhưng cái này yêu cầu tay nghề rất giỏi, trên đường không có mấy người tài ba như vậy. Chẳng lẽ là người từ bên ngoài tới?” Nam nhân kia có chút nghi ngờ hỏi.
“Đến lúc đó hãy báo tin cho tôi” Bàng Ngọc Phong bóp vụn đầu lọc điếu thuốc, đứng lên đi ra ngoài.
Nam nhân nhìn bóng lưng Bàng Ngọc Phong, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói gì, đi ra ngoài, khẽ lắc đầu.
Kế tiếp mấy ngày, tuyệt nhiên không có chút tin tức nào của lão già trộm, giống như bốc hơi khỏi nhân gian, có mấy người bình thường hay lui tới gặp hắn cũng lên tiếng phủ nhận từng gặp qua hắn.
Bàng Ngọc Phong nhìn những người trẻ tuổi trong phòng làm việc tinh thần xuống dốc, không khỏi nóng lòng phá án, loại án này, sợ nhất là gặp phải tình hình như thế, rất dễ dàng làm cho người ta nảy sinh suy nghĩ tiêu cực.
“Reng reng…” Điện thoại đột nhiên vang lên, Tiết Lan đi tới nhân điện: “Đội trinh thám xin nghe, đúng rồi, án giết người? Chỗ nào? Các anh đã qua hiện trường rồi? Được, chúng tôi lập tức có mặt”.
“Xảy ra chuyện gì?” Bàng đội hỏi.
“Một phòng cho thuê bên Phú Nguyên Thương Thành xảy ra án mạng, người chết là một người nam, theo đồn công an gần đó nói, hẳn là bị giết”.
“Báo cho bên pháp y cùng kỹ thật để bọn họ cùng đi”.
“Rõ”.
Chạy tới Phú Nguyên Thương Thành, căn bản không cần hỏi thăm vị trí phát sinh vụ án, từ trực giác, Bàng Ngọc Phong biết, chỗ nào có người vây xem khẳng định là vị trí.
Chen vào trong đám người, cảnh sát khu vực dã dựng rào cảnh giới nhưng vẫn có không ít quần chúng tò mò chen chúc muốn đi vào, cảnh sát không thể làm gì khác là nhắc từng người đi ra ngoài, mặc dù đã sắp lập thu rồi nhưng khí trời vẫn nóng bức khó chịu, cho dù như vậy vẫn không ảnh hưởng tới lòng hiếu kỳ của mọi người.
Bàng Ngọc Phong mang theo Bảo Tử cùng Tiết Lan đi vào hiện trường, bên trong ngoài cảnh sát nhân dân còn có bên pháp y đang khám nghiệm.
“Tình huống như thế nào?” Bàng Ngọc Phong hỏi.
“Buổi sáng cảnh sát nhận được tin báo, là chủ phòng Liêu báo án, để cho ông ta gặp mọi người nói rõ”.
Vị cảnh sát này vẫy vẫy tay về phía một nam nhân đứng ở góc phòng, nam nhân kia tựa như chưa kịp định hồn lại, cho đến khi cảnh sát hô một tiếng nữa mới phát hiện cảnh sát gọi mình.
“Đồng chí cảnh sát, đồng chí gọi tôi à?”
“Xin kể lại hiện trường vụ án ông phát hiện một lần nữa”.
“Lại nói nữa hả, nghĩ tới là đầu tôi đã tê dại rồi, thật là xui, người này, phì phì, tên anh ta là Vương Hỉ Phong, mướn phòng nhà tôi đã nhiều năm rồi, trước kia cứ tới hạn là nộp tiền thuê nhà, quan hệ giữa chúng tôi không tồi, nhưng mấy tháng nay anh ta liên tục khất nợ tiền thuê nhà, tôi tìm mãi không được, hôm qua tôi lại tới tìm anh ta, anh ta không ở nhà, tôi liền dán tờ giấy lên cửa phòng, nói nếu không nộp tiền thuê nhà thì sẽ đuổi. Tôi nghĩ nếu anh ta thấy tờ giấy, bất kể có nộp hay không đều sẽ báo cho tôi, vì vậy hôm nay sáng sớm tôi đã tới, vừa tới thấy cửa không khóa liền gõ cửa, kết quả không thấy ai trả lời, tôi nghĩ anh ta không khóa cửa, khẳng định ở nhà, liền mở cửa đi vào, không nghĩ tới thấy một màn như vậy, hù chết tôi”.
“Sau khi phát hiện ông có làm gì nữa không?”
“Tôi còn dám làm gì, ngay lập tức báo cảnh sát”.
“Người chết nằm như thế này sao?” Pháp y hỏi.
“Vâng”.
“Ông có biết những vệt đỏ tím trên người nạn nhân này là gì không?”
“Không biết, hình như giống vết thương, có lẽ là do đánh nhau”.
“Cái này gọi là thi ban (chấm đỏ trên thi thể), thi ban là bởi vì trọng lực của máu theo nguyên lý tồn trừ mà đặc biệt xuất hiện vết trên thi thể, sau khi chết từ 6 đến 12 giờ thì chỉ thấy có dấu mờ mờ, quá 12 giờ thì dấu vết sẽ không còn mờ mờ nữa, bởi vì lúc đó thi ban bắt đầu khuếch tán, dịch thể cũng giống như máu, chìm xuống thi thể, rơi vào mạch máu, hòa lẫn vào trong máu. Huyết tương bị dịch thể ha loãng, đồng thời bị huyết sắc tố nhuộm màu, bắt đầu rỉ ra ngoài mạch máu, bình thường thi ban khuếch tán cần khoảng 1 tới 2 giờ, lần này kỳ thi ban đã dung hợp thành hình dáng lớn, hiện rõ màu đỏ tím. Dùng ngón tay áp nhẹ thì không thấy phai màu. Lật thi thể thì thấy, ban đầu thi ban không dễ bị mất đi, dấu vết mới vẫn còn. Nếu như ông không động vào thi thể, hẳn là thi ban trên người nạn nhân phải ở trên lưng chứ không phải ở trên bụng”.
Bàng Ngọc Phong nhìn người khám nghiệm tử thi xa lạ không khỏi có chút ngạc nhiên, một vị cảnh sát nói cho Bàng Ngọc Phong biết: “Vị này là cảnh sát khám nghiệm tử thi, từng trên tỉnh tới giảng bài cho chúng tôi, hôm nay nghe nói có án, chủ động tới hỗ trợ”.
Lúc này Bàng Ngọc Phong mới gật đầu nói với ông chủ Liêu: “Nói đi, ông đã làm những gì?”
“Người không phải do tôi giết mà! Thật đấy, tôi lục lọi thi thể anh ta, là bởi nghĩ người thuê nhà chết, tiền coi như mất cả rồi, tôi liền nhìn ngó xem có thể tìm chút tiền từ trên người anh ta không, tôi nói thật đó”.
“Có phải nói thật hay không chúng tôi còn cần phải kiểm tra, tuy nhiên lời ông nói đã không có sự tin cậy rồi” Cảnh Bác nói.
Bàng Ngọc Phong chỉ vào những dấu vết xung quanh: “Đây cũng là do ông động chạm qua?”
“Không phải tôi, tôi không có động chạm gì tới đồ đạc”. Liêu Cương khoát tay nói.
Cảnh Bác nhìn hắn một cái, Liêu Cương lập tức nói: “Trong nhà anh ta cái gì tôi cũng biết rõ, tôi có chìa khóa nhà anh ta, cho nên tôi biết không hề có tiền chỗ này, tôi làm như vậy cũng là có lý do, người thuê nhà bây giờ chẳng có gì làm căn cứ, cũng biết làm thế là không đúng, cho nên mỗi lần qua đều không động chạm gì đồ đạc cả, thật sự không dám…”
Nhìn Liêu Cương cùng Cảnh Bác mặt đối mặt, khóe miệng Tiết Lan không khỏi cong lên, vị khám nghiệm tử thi này thật có tài.
“Đồng chí ghi lại những lời khai của anh ta” Bàng Ngọc Phong phân phó một cảnh sát bên cạnh.
Cảnh sát kia vừa đưa Liêu Cương đi, Bàng Ngọc Phong noi với Cảnh Bác: “Tốt lắm, bác sĩ Cảnh, vừa rồi ra tay thật lợi hại”.
“Nào có, đây là nghề nghiệp của tôi, tôi cũng chỉ nói ra sự thật thôi”.
“Có thể nói qua cho chúng tôi chút thông tin chứ” Bàng Ngọc Phong chỉ thi thể Vương Hỉ Phong nói.
“Các vị cũng đều là cảnh sát hình sự lâu năm, từng trải hơn tôi nhiều, chúng ta nói qua chút nhé, nguyên nhân cái chết đại khái là bị một cú đánh vào sau ót khiến mất máu quá nhiều mà chết, những cái khác phải giải phẫu mới biết được, thời gian tử vong là khoảng hơn 12 giờ trước, ước chừng là khoảng hơn 22 giờ đến 24 giờ đêm qua”.
“Là căn cứ vào thi ban đoán sao?” Tiết Lan hỏi.
“Trừ thi ban, còn có giác mạc miệng đã phân hủy nhẹ, có màu nâu đen, giác mạc vẩn đục, từ những thứ quan sát này có thể cho biết thời gian tử vong ít nhất đã 12 giờ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...