Huyền Án


“Hóa ra xã hội này có những nơi hác ám như vậy, hơn nữa những người này là tự nguyện tiếp nhận hoàn cảnh, duy trì nơi ở hắc ám này, thật là không tưởng tượng nổi” Tiết Lan thở dài nói.

“Hắc ám ở nơi đâu cũng tồn tại, nhưng cô nói bọn họ tự nguyện tiếp nhận và duy trì là chưa không chính xác, bọn họ đều có nỗi khổ tâm cùng bất đắc dĩ, sẽ không có người nào từ nhỏ hướng tới hắc ám, chỉ là bị buộc lâm vào hoàn cảnh này, trừ tiếp nhận không có lựa chọn nào khác, giống như bị khắc một dấu ấn khó phai. Tiểu nha đầu, trên thế giới này rất ít chỗ hắc bạch phân minh, nhiều hơn hắc bạch là màu xám, lăn lộn lâu cô có thể thấy được, nhưng mà, quan trọng nhất, bản thân tuân theo nguyên tắc của mình, không tiến lên mảnh đất màu xám”.

“Bàng đội nói thật thâm thúy”.

“Các cô cậu cứ từ từ học hỏi, muốn học Bàng đội thì học cả đời cũng không xong, tôi rất may mắn, được theo Bàng đội làm một cảnh sát tôi, loại lợi ích này phải lâu dài mọi người mới cảm nhận được” Đại Cương cười nói.

“Được rồi, đừng lạc đề, nói suy nghĩ của cậu đi” Bàng Ngọc Phong hỏi Đại Cương.

“Tôi nghĩ mãi không ra, hai người đó có thể đi đâu? Chẳng lẽ bốc hơi khỏi nhân gian?”

“Nói thực tế chút đi”.


“Bàng đội, nói thật, án đến bước này chẳng qua chỉ là mở ra bước đầu, thành phố ta trong thời gian ngắn phát sinh án trộm xe hơi, chúng ta mới chỉ thông qua tai mắt báo cáo mà mò tới lão già này, nhưng vật chứng nhân chứng cụ thể chúng ta không có, nếu như xin cấp trên phê chuẩn lùng bắt lão, tôi cảm thấy nhất định là không được” Đại Cương nói.

“Ý cậu là hiện tại chúng ta chỉ có thể buông tha cho lão già này sao.” Bàng Ngọc Phong nhìn hạt giống một tay mình bồi dưỡng, phát hiện cậu ta càng ngày càng thành thục, không còn là một tân cảnh sát nôn nôn nóng nóng ngày nào, một lòng chỉ muốn đánh nhau như mấy đứa trẻ, trong lòng không khỏi cảm thấy được an ủi.

Đại Cương nhìn Bàng Ngọc Phong cười nói: “Bàng đội, anh sớm có chủ ý trong lòng, cần gì phải tôi nói nữa đúng không”.

“Các cô cậu là một tay tôi đào tạo, tôi hi vọng mọi người có thể tự mình đảm đương một phía, có cơ hội như vậy sẽ lớn mật thử chút, cẩn thận làm việc, nếu chỉ nghe theo tôi nói, mọi người sẽ không làm nên được cái gì đâu”.

“Vâng, vâng, Bàng đội, tôi phát hiện anh càng lúc càng giống cha tôi, bắt được cơ hội là giáo huấn. Tuấn nghĩ là, muốn tra ra lão già này, cần khoanh vùng phạm vi hoạt động gần đây của lão cùng người khác, nhìn xem có phát hiện là đồng bọn lão hay không”.

Bàng Ngọc Phong gật đầu nói: “Có thể, còn điều này, số xe mất trộm lần này đều là xe nhập khẩu đắt tiền, như vậy phải có cách thủ tiêu tang vật đặc biệt, bởi vì không thể bán cả xe nhưng chỉ có cách tháo rời từng bộ phận để bán, mục tiêu rõ ràng, tháo phụ tùng xe, bán linh kiện giá thấp, mọi người thăm dò các nhà sửa xe một chút, nhìn xem có hắc đạo không”.

“Rõ”.

“Thời gian tuần tra cũng gần hết, Bảo Tử, cậu chịu trách nhiệm đưa Manh Mao cùng Tiết Lan về, Đại Cương trở về đội, tối nay viết báo cáo tuần tra, ngày mai lên nộp cho trung tâm chỉ huy, những người khác có thể đi về”.

“Bàng đội, còn anh?”

“Vợ tôi đi thăm con trai, tôi rảnh rỗi, đi dạo xung quanh chút”.

“Không phải là ah muốn lén đi tìm đầu mối chứ? Nếu không tôi đi cùng anh?” Đại Dũng nói.

“Nhanh về nhà đi, đi theo làm loạn hả, mấy ngày qua Tiểu Phong không để ý cậu à? Nghe tôi nói đây, nơi tôi đi các cậu không theo được” Bàng Ngọc Phong nói xong khoát tay tự mình lái xe đi.


“Bàng đội đi đâu, tại sao chúng ta không thể đi?” Mao Manh tò mò hỏi.

“Bàng đội rất nhiều bí mật, tôi đi theo anh ấy đã nhiều năm, có nhiều chuyện tôi cũng không biết, nhưng mà, tôi có lòng tín nhiệm vô điều kiện với anh ấy, anh ấy làm gì cũng có lý do, rất chính xác” Tiểu Cương lên tiếng.

“Được rồi, tất cả giải tán đi, dưỡng tinh thần cho tốt, ngày mai còn bận rộn” Đại Dũng nói với những người trẻ tuổi.

Đại Dũng tên đầy đủ là Tiếu Khải Dũng, vào cảnh đội đã mười năm, tính cả thực tập một năm, có thể coi là có mười một năm kinh nghiệm cảnh sát hình như, coi như là lão làng, từ khi bắt đầu đã đi theo Bàng Ngọc Phong, đối với anh ta mà nói, Bàng Ngọc Phong trong lòng anh ta là một ngọn núi sống về lòng trung thành, dũng cảm, lão luyện, tỉnh táo, rất giống với lời Tiểu Cương nói, bất kể Bàng đội nói gì, bản thân cũng nguyện ý tin tưởng.

Lúc này, Bàng Ngọc Phong ngồi trên xe lại không có tâm tư nghĩ tới điều này, tuổi trẻ thật tốt, mặc dù mình đã có nhiều kinh nghiệm nhưng bản thân cũng từng trải qua giai đoạn này, nhìn thấy những hạt giống tươi tràn sức sống kia, trong lòng lại có một loại ảo vọng, để cho bọn họ phát triển tốt, bất kể xã hội này như thế nào thì cũng để cho bọn họ tin rằng có chính nghĩa công bằng, mang bản thân ra dạy bọn họ, để bọn họ có thể đi đúng đường.

Bản thân muốn đi nơi bọn họ không thể đi, bởi vì người ở nơi này bọn họ sẽ không thể tiếp nhận, nghiêm khắc mà nói, người kia bị đại đa số những người khác căm hận cùng chán ghét.

Gõ cửa một ngôi nhà trong dãy biệt thự, Bàng Ngọc Phong quen thuộc lái xe vào sân viện.

Một người nam đầu hoa râm từ trong biệt thự đi, cười sang sảng nói: “Bạn đồng nghiệp, lâu nay không thấy tới”.

“Tôi đã nói rất nhiều lần, chúng ta không phải đồng nghiệp, là anh thiếu tôi, tôi chỉ tới đòi nợ thôi, không cần lôi kéo làm quen” Bàng Ngọc Phong không hề có ý mỉm cười, lạnh giọng nói.


Người nam kia không để ý: “Làm sao, lão già kia không mở miệng à?”

“Lão chạy rồi” Bàng Ngọc Phong nói.

“Chạy? Sao có thể, dựa vào sự khôn ngoan của hắn, nhất định có thể nghĩ ra nếu các anh không tìm được chứng cớ thì đủ giờ sẽ phải thả hắn ra, tại sao phải chạy? Như vậy không phải chứng minh hắn phạm tội sao? Tại sao hắn lại làm chuyện ngu ngốc như vậy?”

"Đã hơn hai ngày trôi qua rồi? Anh cung cấp đầu mối như vậy cho tôi có ích lợi gì?”

“Ồ, nói thế sai rồi, các cậu có khả năng làm cho hắn mở miệng, hắn mở miệng hay không là dựa vào khả năng của các cậu” Người nam phản công lại Bàng Ngọc Phong.

Bàng Ngọc Phong trừng mắt như sắp nổi giận, người nam vội nói: "Vào nhà trước, vào nhà trước đã, chúng ta từ từ nói chuyện. Tôi có cảm giác, cảm thấy có cái gì không đúng, nói đến loại án này, thành phố lúc này cũng không còn quá yên tĩnh, các người cũng rất rõ ràng, loại án này không dễ làm, xe một khi tiêu thụ ra ngoài, anh muốn bắt căn bản là không thể, cho dù phá được một hai lần trên căn bản toàn bộ dựa vào vận khí, lần này anh sao lại hăng hái như vậy, nói tới mười mấy năm qua, nhiều án lớn như vậy anh cũng không tìm tới tôi để lấy đầu mối”.

Bàng Ngọc Phong ngồi lên ghế salon, hung hăng rít một hơi thuốc mới mở miệng: “Bên trong chiếc xe là cậu em vợ thị trưởng, cục trưởng đặc biệt tới tìm tôi”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui