Nhược Cẩm cùng Cố Thần Tường đem Khổng Á Nam cùng Mạnh Lệ nâng đến phía dưới lều trại, tránh cho để mưa lại xối lên bọn họ, bọn họ đã chết thực chật vật, đối với những cô gái thích chưng diện mà nói, đây là chuyện thống khổ cỡ nào, Nhược Cẩm dùng mưa thấm khăn mặt, đem thân thể hai người rửa sạch sẽ, cũng thay quần áo sạch cho bọn họ.
Cố Thần Tường ngồi ở bên ngoài lều trại, đem đầu chôn thật sâu ở giữa hai đầu gối, một lời cũng không nói, ai cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì.
Thời gian qua không biết bao lâu, Nhược Cẩm đi ra lều trại, ngồi ở bên người Cố Thần Tường: “Tiểu Vũ ở nơi nào?”
Cố Thần Tường ngẩng đầu lên: “Cô có ý tứ gì?”
“Bây giờ còn chưa đủ rõ ràng sao? Tiểu Vũ vì che dấu chuyện giữa các người, cho nên giết người diệt khẩu, hắn có lẽ đã nhìn ra giữa anh cùng Mạnh Lệ đã có cái gì đó, hoặc là cho rằng Trình Trình cùng Tiểu Phân cũng nhìn thấu quan hệ giữa các người”.
“Không có khả năng, Tiểu Vũ không phải người như vậy, tôi biết rất nhiều người không tiếp thu được quan hệ giữa chúng tôi, cho rằng chúng tôi thực dơ bẩn hoặc là thực biến thái, nhất là ở Trung Quốc, lễ giáo truyền thống, quan niệm đạo đức thâm căn cố đế, loại chuyện này càng khó chấp nhận, nhưng các người không biết, chúng tôi đều là người cũng có nỗi khổ riêng, chúng tôi không thể thông qua cách bình thường phát tiết cảm tình, chuyện của tôi nói vậy cô cũng đã nghe nói ít nhiều, tôi là trèo cao, cưới kim phượng hoàng, mới có thành tựu hôm nay, tư vị trong đó không thể nói với người bên ngoài, ở bên ngoài phong cảnh vô hạn, về nhà tôi lại là người không địa vị nhất, không chỉ có như thế, vị thái thái kia của tôi còn không có thể sinh dục, cô ta chọn lựa cô gái xuất thân kém, bằng cấp cao, tướng mạo đoan chính để sinh con cho tôi, cô cảm thấy tôi giống cái gì? Con rối? Đồ chơi? Có buồn cười không?”
Nhược Cẩm trợn mắt há hốc mồm mà nghe Cố Thần Tường nói, tựa như nghe nói nhảm vậy.
“Vậy anh có con sao?” Nhược Cẩm nhịn không được hỏi.
“Ha ha, không có, tôi vẫn áp dụng thủ đoạn, tôi vì cái gì để cho cô ta vừa lòng?” Cố Thần Tường trên mặt kéo ra nụ cười như khóc vậy.
“Tôi mặc kệ các người có ẩn tình gì, hiện tại sự thật là đã chết ba người, thậm chí có khả năng là năm, tôi không thể để cho người có khả năng nhất kia đào thoát, ẩn tình cùng gặp được có lớn cũng so ra kém tính mạng của những người này, bọn họ là trẻ tuổi mà vô tội như vậy, anh chẳng lẽ không có nghĩ như vậy sao? Chúng ta hiện tại phải lập tức tìm được Tiểu Vũ cùng Lý Mai, tôi cũng không muốn thêm một mạng người nữa” Nhược Cẩm tầm mắt đảo qua lều trại.
Cố Thần Tường không có phản bác đứng lên, nhưng miệng vẫn không có đình chỉ nói: “Tiểu Vũ là một người đáng thương, cha mẹ cậu ta đã ra đi từ rất sớm, cậu ta từ nhỏ đi theo ông bà ở nông thôn, lão thái thái kia vừa mê tín lại hà khắc, bà từ nhỏ đã đem Tiểu Vũ nuôi như là con gái, làm cho cậu ta ở trong bạn cùng lứa tuổi trong thôn chịu cười nhạo cùng lăng nhục, bởi vì không có người có thể bảo hộ cậu ta, thời điểm cậu ta mười tuổi bị một người trong thôn cưới không vợ đạp hư, chính cậu ta nói lúc ấy cậu ta tựa như một cô gái nhỏ bất lực, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng sỉ nhục, nhưng không có người có thể giúp cậu ta, chờ cậu ta rốt cuộc dựa vào năng lực chính mình đi ra cái thôn trang kia, nghĩ đến có thể thoát khỏi mà lại một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới, lại bị một cô gái ái mộ hư vinh bán đứng, cô gái kia bất quá là cùng hắn từ nông thôn đi ra, nhưng sau khi biết những gì Tiểu Vũ gặp được, nhạo báng hắn, khinh thị hắn, thậm chí lấy cái này xem trở thành chuyện cười mà đi tuyên truyền, cuối cùng đi theo một công tử, từ bỏ Tiểu Vũ, hắn bất quá là vì những gì gặp được cùng thất vọng đối với nữ nhân, cho nên mới chấp nhận tôi, hắn chỉ là một người thật đáng thương, hắn vì cái gì mà đả thương những cô gái vô tội này?”
“Có lẽ đúng là bởi vì chịu quá nhiều thương tổn, hắn mới muốn trả thù người khác đâu? Có lẽ hắn cũng không cho rằng loại quan hệ cùng anh hiện tại này là bình thường, có lẽ hắn coi đây là xấu hổ? Cho nên hắn muốn giết đi những người có thể đoán ra quan hệ giữa các người” Nhược Cẩm cố gắng xua đi đồng tình cùng thương hại trong đầu, khí thế bức người nói.
“Nếu nói người có thể đoán ra quan hệ giữa chúng tôi, trừ bỏ Mạnh Lệ chỉ sợ chỉ có cô, vì cái gì cô còn sống, cô không phải là người câu ta nên xuống tay sao?” Cố Thần Tường xem Nhược Cẩm bộ dáng lạnh như băng không hề đồng tình, phẫn nộ nói.
“Bởi vì lúc ấy tôi cũng không ở trong phòng kia, tôi đi ra ngoài, cho nên tôi tránh được một kiếp” Nhược Cẩm nói.
“Cái gì? Cô không ở bên trong?”
“Đúng, là ta đi báo cảnh sát” Nhược Cẩm cảm thấy không cần thiết phải gạt Cố Thần Tường .
“Báo cảnh sát? Cô làm như thế nào mà được?” Cố Thần Tường giật mình hỏi.
“Ba Khuê Y nói cho tôi biết phương pháp, tôi thử thì có tác dụng”.
“Cảnh sát nói như thế nào?” Cố Thần Tường có chút vội vàng hỏi.
“Bọn họ sẽ mau chóng tới đây, tôi nghĩ nếu bọn họ biết nơi này có hơn hai mạng người nhất định sẽ tới nhanh hơn, anh tốt nhất có thể khuyên bảo Tiểu Vũ ra tự thú”.
“Tôi không tin Tiểu Vũ sẽ giết người” Cố Thần Tường vẫn nói như trước, nhưng vẻ mặt cũng không có kiên quyết như vậy.
“Anh làm sao vậy?” Nhược Cẩm nhìn Cố Thần Tường chậm rãi dừng ở mặt sau hỏi.
“Không, không có gì, dây giày bị tuột” Cố Thần Tường nói, cúi lưng làm ra bộ dáng muốn buộc lại dây giày, ánh mắt lại không ngừng chuyển động, thẳng đến nhìn thấy một thanh gỗ lớn bằng cánh tay, hắn thoáng do dự một chút, cuối cùng lặng lẽ đem gậy gỗ nhặt lên, giấu ở sau lưng, cũng chậm rãi tới gần phía sau Nhược Cẩm.
Nhược Cẩm nghe được Cố Thần Tường đến gần, nghĩ đến ông ta đã buộc xong giây dày đi lên, cũng không có quay đầu, bỗng nhiên cô nghe được tiếng hít thở thoáng dồn dập, cô trong lòng không khỏi cảnh giác hẳn lên, ngay sau đó một đạo tiếng gió xẹt qua bên tai, Nhược Cẩm không kịp nghĩ nhiều liền hướng sang bên cạnh né mạnh thân, đúng là Cố Thần Tường cầm gậy gỗ hướng về phía mình đánh úp lại, Nhược Cẩm tay trái bắt lấy gậy gỗ hạ xuống, tay phải đột nhiên phát lực, một chưởng đánh vào ngực Cố Thần Tường.
Một chưởng này Nhược Cẩm hầu như sử ra mười phần khí lực, Cố Thần Tường buông ra gậy gỗ nắm trong tay, ôm ngực, không thể tin được nhìn Nhược Cẩm, sau một lát lại ngẩng mặt hôn mê bất tỉnh.
“Tốt rồi, ông nội là dặn quá tôi không thể tùy tiện sử dụng vũ lực, nhưng hiện tại hẳn là không phải trường hợp tùy tiện, tôi là vì bảo mệnh, anh tốt nhất không phải đồng mưu, nếu không, ngươi chết chắc rồi!” Nhược Cẩm vỗ vỗ hai tay, đối với Cố Thần Tường đã ngất xỉu đi nói.
Nhược Cẩm tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa kêu tên Lý Mai, rốt cuộc ở bên cạnh một chỗ vách núi thấy được hai người đang giằng co, Lý Mai thấy được Nhược Cẩm trước hết: “Chị Nhược Cẩm, cứu mạng! Hắn muốn giết em!”
“Tiểu Vũ, mau dừng tay, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì!”
“Thần Tường đâu?” Tiểu Vũ không có trả lời vấn đề của Nhược Cẩm, hỏi ngược lại.
Nhược Cẩm sửng sốt, nhiều ngày như vậy, giống như lần đầu tiên nghe được Tiểu Vũ thân thiết gọi tên Cố Thần Tường như vậy, trong mắt hắn phát ra ra hào quang nóng bỏng, hắn không chút nào che dấu vội vàng cùng sốt ruột trong lòng, đúng, hắn quan tâm tới ông ta, cho dù chính mình vẫn đứng ở bên cạnh vách núi, cho dù bước tiếp theo chính là địa ngục, hắn vẫn đang quan tâm tới ông ta.
Đây là ý tưởng trong lòng Nhược Cẩm đột nhiên sinh ra lúc ấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...