“Chị Lý Mai...” Vương Tiểu Phân ở trong mưa lớn tiếng la lên, đột nhiên ở trên một thân cây nhìn thấy một miếng vải màu lam, rất giống là của Lý Mai. Tiểu Phân vội chạy tới xem đến tột cùng là cái gì, lại hoảng hốt thấy phía trước cách đó không xa, một cái bóng người mơ hồ chợt lóe mà qua.
“Chị Lý Mai, là chị sao?” Vương Tiểu Phân không kịp gọi đồng bạn chung quanh, chạy đuổi theo bóng người phía trước, lại ở trong bất tri bất giác cách mọi người càng ngày càng xa.
“Mưa quá lớn, chúng ta nên đi về trước đi, vạn nhất gặp phải đất đá trôi, chúng ta đều không trở về được” Cố Thần Tường ở trong mưa hướng về phía mọi người hô, ông ta nhìn quanh một vòng, lại phát hiện Tiểu Vũ vẫn đi theo bên người mình đã không thấy .
“Nhược Cẩm, cô nhìn thấy Tiểu Vũ không?”
“Không có, mưa quá lớn, anh tìm xem anh ta, tôi đi kêu mấy người Á Nam, chúng ta đi về trước đi”.
“Được!”
Cố Thần Tường hướng về mặt sau một gốc đại thụ che trời tìm, nhìn thấy Tiểu Vũ cùng Mạnh Lệ đang đứng ở nơi đó.
“Hai người đang làm cái gì!” Cố Thần Tường hô một tiếng.
“Cố tổng, anh tựa như thực sợ hãi, anh đang lo lắng cái gì? Chúng tôi cùng một chỗ có khả năng cái gì?” Mạnh Lệ vẻ mặt cổ quái nhìn Cố Thần Tường.
Lúc này Khổng Á Nam từ phía sau Mạnh Lệ đi ra, khó hiểu hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có gì? Tôi xem mưa càng lúc càng lớn, vạn nhất phát sinh đất đá trôi thì hỏng mất, không bằng đi về trước, chờ mưa nhỏ chút thì lại đi tìm” Cố Thần Tường hơi có vẻ xấu hổ nói.
Khổng Á Nam có chút kỳ quái lẩm bẩm cái gì đó, Nhược Cẩm cũng đã đi tới hỏi: “Có nhìn thấy Tiểu Phân hay không? Tôi không tìm được cô ta”.
“Không có, em đã khá lâu không nhìn thấy bạn ấy, em nghĩ bạn ấy cùng một chỗ với chị chứ?” Khổng Á Nam hoảng sợ, vội nói.
“Vậy làm sao bây giờ?” Cố Thần Tường hỏi một câu.
Nhược Cẩm ánh mắt sắc bén nhìn hắn một cái, lão tổng ở công ty quản hơn một ngàn người, lúc này giống như một phụ nữ vô dụng, mệt hắn có một bề ngoài thành thục ổn trọng.
“Lại đi tìm đi, theo đường chúng ta đến đây, cô ta có lẽ là khi ở trên đường đã lạc cùng chúng ta” Tiểu Vũ nói, mái tóc đen ướt đẫm dán lên trên khuôn mặt trắng nõn, một đôi con ngươi đen láy cùng ánh mắt trong sáng, gợi cảm mê người nói không nên lời.
Nhược Cẩm gật gật đầu, ý bảo mọi người đi trở về.
Ở trước nhánh cây Tiểu Phân dừng lại, đoàn người thấy được thứ mà Tiểu Phân nhìn thấy, đó tựa như là một mảnh vải màu lam của Lý Mai xé xuống.
“Tiểu Phân nhất định là nhìn thấy thứ này, nghĩ có khả năng Lý Mai ở chỗ này, cho nên mới rời khỏi chúng ta”.
“Chúng ta hướng bên đó đi một chút, nói không chừng có thể tìm được bọn họ”.
Khổng Á Nam nói xong liền hướng phía đó đi tới, còn lại đều theo sát sau tìm kiếm chung quanh.
“A...” Một tiếng kêu thê lương mà tràn ngập sợ hãi chợt vang lên, đâm xuyên qua màn mưa thật dày cùng tầng tầng cây lá, làm cho tim mỗi người đều tựa như thót lên.
“Là giọng Á Nam” Mạnh Lệ trước hết từ trong kinh ngạc hoãn thần lại.
“Mau, đi xem là chuyện gì!” Nhược Cẩm đưa tay bẻ gẫy một cành cây che ở trước mặt, tốc độ cực nhanh, lực lượng to lớn làm cho Cố Thần Tường đi theo phía sau cũng không khỏi hoảng sợ.
Đi tới bên người Khổng Á Nam, chỉ thấy nàng vẻ mặt hoảng sợ, toàn bộ gương mặt trắng không có một tia huyết sắc, hai tay che miệng lại, Nhược Cẩm liên tục gọi vài tiếng cô ta đều không có phản ứng. Theo tầm mắt nàng, mọi người nhìn về phía trước, chỉ thấy ở một chỗ trũng bùn đất lầy lội, một khối thi thể không có đầu rõ ràng nằm ở trong nước bùn cùng lá rụng.
Nhược Cẩm nhất thời sợ tới mức lui về phía sau vài bước, Mạnh Lệ lúc ấy đã hôn mê bất tỉnh, Cố Thần Tường cùng Tiểu Vũ đành phải làm gan đi về phía trước nhìn nhìn, hơi tới gần một chút, mùi máu tươi gay mũi hỗn tanh tưởi đập vào mặt mà đến, hai người không khỏi ghê tởm muốn ói.
“Là... là... có phải là Tiểu... Phân... hay không…” Thanh âm trống rỗng của Khổng Á Nam truyền đến.
Nhược Cẩm nghĩ đây cũng không phải biện pháp, đành phải ngừng thở, hướng thi thể nhìn lại, cũng không khỏi kinh ngạc phát hiện, thi thể nọ tựa như cũng không phải Tiểu Phân, tuy rằng vóc người cùng hình thể đều không sai biệt lắm.
“Á Nam, đây giống như không phải Tiểu Phân, quần áo không đúng, nàng hôm nay khi ra khỏi nhà mặc là quần jeans, không phải là đồ thể thao”.
Khổng Á Nam run rẩy đi về phía trước, muốn nhìn rõ quần áo của thi thể đang bị bùn đất bao trùm kia, chờ thấy rõ ràng, lại lảo đảo một cái ngã ngồi ở trên đất, dùng thanh âm không như là chính mình nói: “Đó... đó là Trình Trình!”
Nói xong hai mắt trợn lên đã hôn mê bất tỉnh.
Nhưng vào lúc này, một đạo tia chớp chói lọi lóe qua màn trời âm trầm, mưa to càng thêm lớn ầm ầm trút xuống dưới.
Mọi người đã tỉnh táo lại trong lòng cũng không khỏi cảm thấy sợ hãi thật sâu.
“Trước đem hai người nọ cứu tỉnh đi, chúng ta về thôn tìm người đến hỗ trợ” Cố Thần Tường lấy lại bình tĩnh nói.
Nhược Cẩm gật gật đầu, ôm lấy đầu Khổng Á Nam, dùng sức nhấn nhấn nhân trung của cô ta, chỉ chốc lát, liền thấy Khổng Á Nam từ từ tỉnh lại, Nhược Cẩm cũng dùng phương pháp như vậy cứu tỉnh Mạnh Lệ, Mạnh Lệ vừa tỉnh lại liền bắt lấy tay Nhược Cẩm hỏi: “Là Tiểu Phân sao?”
Nhược Cẩm lắc đầu, Mạnh Lệ như là nhìn thấy một đường sinh cơ, vội nói: “Nhất định là một ai đó mà chúng ta không biết, có lẽ là người trong trại, chúng ta ở trong này cũng không có ai cừu oán, khẳng định không phải là người của chúng ta, Tiểu Phân có khả năng cùng chị Lý Mai cùng một chỗ, em lần đầu tiên nhìn đến người chết, làm em sợ muốn chết, chúng ta có cần báo cảnh sát hay không, có thể chọc giận người trong trại hay không, bọn họ đều là người dã man...”
“Mạnh Lệ, đừng nói nữa...” Nhược Cẩm nhịn không được cắt ngang lời Mạnh Lệ thao thao bất tuyệt.
“Làm sao vậy, Nhược Cẩm tỷ?” Mạnh Lệ chợt dừng lại.
“Đó là Trình Trình” Nhược Cẩm nước mắt rốt cuộc cùng đầy mặt nước mưa trượt xuống.
“Không có khả năng, chị Nhược Cẩm, chị đừng làm em sợ chứ? Như thế nào có thể là Trình Trình, bạn ấy chỉ là lạc đường” Mạnh Lệ nhìn Nhược Cẩm hốc mắt đỏ bừng, lại chậm rãi quay đầu nhìn nhìn những người khác, mọi người vẻ mặt đều tựa như đang chứng thực Nhược Cẩm nói, “Tại sao có thể như vậy?” Mạnh Lệ rốt cuộc nhịn không được lên tiếng khóc lớn lên.
“Ai ở nơi nào? Là mọi người sao? Chị Á Nam, chị Nhược Cẩm...” Xa xa một cái bóng người mơ hồ từ từ tới gần.
“Là Lý Mai!” Khổng Á Nam cẩn thận nghe xong, vội hô một câu: “Lý Mai, là em sao?”
“Chị Á Nam, thật là mọi người, em vừa rồi nghe được có người hét lên một tiếng, liền theo thanh âm lại đây, nhưng mà đường đi quá khó khăn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?” Lý Mai vuốt vuốt nước mưa trên mặt.
“Bọn chị phát hiện Trình Trình...” Khổng Á Nam thanh âm nghèn nghẹn nói.
“Thực sao?” Lý Mai hưng phấn bắt lấy tay Khổng Á Nam hỏi: “Ở nơi nào? Bạn ấy ở đâu?” Lý Mai nhìn chung quanh một vòng, lại phát hiện mọi người trên mặt đều không có cao hứng, ngược lại, mỗi người đều là một bộ dáng bi thống hoảng sợ, Lý Mai miễn cưỡng cười cười: “Làm sao vậy, bạn ấy bị thương, có phải Tiểu Phân đi cùng với bạn ấy không, em cũng không thấy Tiểu Phân”.
“Trình Trình... em ấy đã chết...” Khổng Á Nam xem ai cũng không muốn mở miệng, liền tự mình nói ra.
“Không có khả năng, chị có nói đùa không vậy, để cho em gặp bạn ấy, có khả năng chỉ là té bị thương, thời tiết quỷ này, đường đi khó như vậy, tránh không được sẽ gặp va chạm té ngã, chị đừng nguyền rủa bạn ấy!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...