RẦM!
Dũng lại bị ngã thêm một lần nữa. Nếu cứ tình hình này mà kéo dài thì chẳng mấy chốc xương thịt cậu vớ nát mất. Dũng cầm quyển sách cũ trên tay và ngâm cứu kĩ từng chữ một.
“Không hiểu mình đã làm sai chỗ nào nhỉ?”
Nắm chặt cuốn sách dạy pháp thuật cũ kĩ trong tay, Dũng bắt đầu nhìn và suy nghĩ lại từ đầu.
“Quả thật khó hơn những gì mình nghĩ!”
Không chịu thua, Dũng dành tất cả mọi thời gian rảnh để nghiên cứu và tập luyện các pháp thuật mới có trong cuốn sách này.
““Định ý” tức là sao nhỉ?”
Một quả cầu Huyền Ấn bao quanh lấy người Dũng, đặt một tay lên quả cầu rồi nhắm mắt lại. Dũng nhớ rất rõ trong giấc mơ, ông già kia có thể vung gậy xuyên qua, bổ dọc theo quả cầu Huyền Ấn mà không hề làm nó bị vỡ. Thông thường, Dũng chỉ biết khi một quả cầu Huyền Ấn đã bao quanh người mình rồi, muốn đưa một thứ gì đó ra ngoài thì phải phá vỡ quả cầu đó. Nhưng đằng này, ông già đó lại không cần phải làm điều đó mà vẫn vung được cây gậy ra ngoài. Bầy chó yêu cũng phải bất lực khi không thể phá vỡ quả cầu kia.
Nhắm mắt và tĩnh tâm. Tay chạm vào quả cầu Huyền Ấn. Cố gắng làm thế nào để tay mình có thể xuyên qua quả cầu mà không làm vỡ nó. Cứ hình dung như một người có khả năng đi xuyên tường hay châm cây kim vào quả bóng bay mà không làm nó bị nổ vậy. Khó quá! Dũng không tài nào làm được. Bắt đầu mất kiên nhẫn, Dũng dồn hết lực vào cánh tay đang đặt trên Huyền Ấn cố phá vỡ nó. Ầm một tiếng. Cuối cùng cánh tay của Dũng đã xuyên qua quả cầu Huyền Ấn nhưng đó vẫn bị coi là thất bại vì quả cầu cũng bị vỡ theo. Theo quán tính, Dũng mất đà, ngã lăn ra trước. Bực bội quăng cuốn sách ra một bên, nghĩ mình đã luyện tập hơn tuần nay rồi vẫn không có chút tiến bộ gì. Kìm nén nỗi bực dọc trong người, Dũng bước ra khỏi phòng tập, lao ra chợ, chuẩn bị bữa tối.
Tối đến, Dũng lại treo mình trên không, cách mặt đất khoảng chục mét. Cậu nằm ngửa người trên cái mảnh Huyền Ấn trông mỏng manh nhưng đủ sức nâng đỡ cả cơ thể mình. Ở đây, gió thật mát. Những cơn gió đủ sức cuốn đi những suy nghĩ bộn bề trong đầu Dũng. Chả bù ở dưới nhà, cho dù đã mở tung hết cả cánh cửa nhưng vẫn chả có cơn gió nào ghé thăm cả. Đó là do mấy cái nhà cao tầng bên cạnh chắn hết gió. Ở trên này thì khác, gió to, mát, không khí trong lành. Dũng nằm đấy, đầu óc trống rỗng rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mọi thứ trở lên mờ mịt và đen ngòm.
Bụp!
Cảm giác nhói đau bên bả vai trái. Hình như có một vật gì đó va vào vai Dũng. Dũng mở mắt, bật dậy, ngó nghiêng xung quanh.
Vút!
Dũng phản xạ nhanh như cắt, tay chộp ngay lấy cái vật đang bay đến phía mình. Một viên bi ve. Dũng ngửa lòng bàn tay ra và biết ai hay thường chơi cái trò bắn bi này.
Huyền đang đứng ngay dưới sân thượng tòa nhà ngay gần chỗ Dũng nằm nhất. Cô nàng ra hiệu muốn lên ngồi cùng. Dũng tạo hàng loạt các mảnh Huyền Ấn xếp theo hình bậc thang từ chỗ Huyền lên đến chỗ cậu. Huyền từ tốn đi tới.
-“Sao ở đây hóng gió một mình vậy?”
Huyền vừa hỏi, vừa lại ngồi xuống gần Dũng.
-“Bình thường thì vẫn một mình mà!”- Dũng trả lời, tay đưa trả lại Huyền viên bi. “Lớn rồi mà còn vẫn chơi bi à? Bắn vẫn tốt như xưa. Rảnh thế. Có thời gian lên đây ngồi nói chuyện với tôi cơ à?”
Huyền mỉm cười.
-“Đâu! Vẫn đang làm nhiệm vụ mà.”
-“Nhiệm vụ của cậu là trông trừng tôi đó hả?”
Dũng lại nằm xuống, mắt ngước nhìn Huyền.
-“Sao có chuyện gì à? Có thông tin về kẻ giết người à?”
-“Không! Vẫn chưa. Ở dưới thấy nằm một mình nên muốn ngồi cùng nói chuyện thôi. Không muốn nói chuyện thì thôi.”
Dũng và Huyền, cả hai cùng đều im lặng.
Huyền đưa mắt nhìn xuống dưới mặt đất. Trong con mắt cô bé hiện lên quang cảnh một góc khu phố nhộn nhịp. Những ánh sáng vàng li ti của phương tiện giao thông. Ở đằng xa hơn là vầng quang xanh cao ngất ngưởng do Hội phong ấn để bảo vệ Vùng Đất Thiêng.
Dũng quay sang nhìn Huyền. Mái tóc xuôn mượt của cô nàng đang tung bay trong gió. Đây là lần đầu tiên Dũng thấy Huyền xõa tóc, trông thật lạ, nhưng trông Huyền xinh hơn thường ngày.
-“Trong 600 năm qua, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều đúng không nào?”
Huyền bỗng nhiên nói, quay sang nhìn Dũng. Ánh mắt chăm chú của Dũng đột liếc ra chỗ khác.
-“Sao? Tức là sao?”- Dũng hỏi.
-“Ý mình là cậu thử hình dung xem 600 năm trước vùng đất này như thế nào mà bay giờ lại thế này?”
-“À ừ! Đúng là có quá nhiều điều thay đổi?”- Dũng vừa nói vừa suy nghĩ.
-“Mình biết một câu chuyện về vùng đất này. Không biết cậu đã nghe chưa? Có muốn nghe không?”
-“Ờ! Kể thử coi.”
-“Cách đây gần 600 năm, khi vùng đất này vẫn là một khu rừng đầy cây cối và chưa được dòng họ Lý khai phá. Tại thời điểm đó có một cô gái trẻ, dù còn rất trẻ nhưng đã là thuộc hạ đắc lực của Hội Con Mắt rồi.”
Dũng tỏ vẻ vô cùng tò mò, chăm chú lắng nghe.
-“Cô ta là một con quỷ lạnh lùng, ánh mắt tràn đầy sự cô độc và không bao giờ cười. Rồi cho tới một ngày, trong lần làm nhiệm vụ là phải ám sát một đứa bé con. Cô ta và đồng bọn đã phải chịu sự chống cự lại rất quyết liệt của đám người bảo vệ đứa bé. Trong số những người bảo vệ đó có một chàng trai trẻ tuổi đã dũng cảm một mình ngăn bọn người sát thủ kia để những người còn lại trốn thoát. Anh ta chống cự lại rất quyết liệt. Anh chàng ấy đã sử dụng lại chính pháp thuật của bọn sát thủ để đánh lại chúng. Con mắt anh ta đỏ rực giống hệt với đôi mắt của bọn sát thủ. Phải khó khăn lắm bọn chúng mới hạ gục được chàng trai. Có điều là bọn chúng không giết anh ta. Chúng thấy anh ta biết dùng Tà thuật nên chỉ bắt anh ta về tra hỏi.
Cô gái ấy được giao nhiệm vụ trông chừng chàng trai ấy. Dần dần, cô gái bị thu hút bởi chàng trai kia. Cô gái không hiểu tại sao một con quỷ lại liều mạng bảo vệ cho bọn pháp sư kia. Cô gái có một khả năng đặc biệt, biết sử dụng thuật Thấu Tâm, có thể xâm nhập, rà xoát được hồi ức của mọi người. Cô ta đã dùng thuật Thấu Tâm vào người chàng trai. Thứ bên trong đầu của anh ta, ký ức của anh ta làm cho cô gái ngạc nhiên. Cô ta thấy chính mình ở trong đó. Rõ ràng, cô và anh ta chưa từng bao giờ gặp nhau trước kia, kể cả trong giấc mơ. Vậy mà trong ký ức của anh ta lại có hình bóng cô. Những hồi ức trong đầu chàng trai đó thật sự làm cô gái tò mò.
Sau nhiều lần tra khảo, người của Hội Con Mắt cố gắng thuyết phục chàng ấy gia nhập bọn với chúng. Biện pháp mỏng có, cứng có. Cuối cùng, chàng ta cũng khuất phục, gia nhập với bọn chúng.
Trong khoảng thời gian ở Hội Con Mắt, chàng trai cố gắng tìm cách tiếp cận cô gái kia. Còn cô gái luôn có cảm tưởng dường như anh ấy biết cô từ trước. Ban đầu, cô gái lạnh lùng làm ngơ nhưng dần dần, cô gái lại có những cảm nhận khác nhau về người ấy. Anh ta đã làm cho cô ấy biết thế nào là cười, thế nào là khóc. Cô đã yêu anh mất rồi.”
Huyền bỗng dừng lại. Dũng im lặng chờ đợi.
-“Rồi tới một ngày, chàng trai quyết định phản bội lại Hội Con Mắt, cùng cô gái bỏ chạy. Nghe theo tiếng gọi của con tim, cô gái đồng ý bỏ trốn theo chàng. Cứ ngỡ đâu những ngày tháng hạnh phúc sẽ tới với mình nhưng rồi nhiều chuyện kì lạ đã xảy ra. Cô gái dần bắt đầu phát hiện ra anh ta chỉ muốn lợi dụng mình mà thôi. Lợi dụng cô để có thể tìm cách giải cứu được người con gái mà anh ta thật sự yêu thương. Không thể chấp nhận được sự lừa dối đó, cô đã tìm mọi cách ngăn cản việc giải cứu người con gái kia của chàng trai. Cô gái đã nói với chàng trai rằng muốn cứu được người con gái của mình thì phải bước qua xác cô đã nếu không cô sẽ giết chết cả hai người. Kết quả là chàng trai đã chính tay giết chết cô gái ấy. Trái tim cô gái hoàn toàn tan nát.”
Giọng Huyền dần dần lặng xuống rồi chìm hẳn, nhường chỗ cho tiếng gió.
-“Hết chuyện rồi à? Kết thúc buồn quá! Chả giống chuyện cổ tích chút nào. Thế người con trai kia có cứu được người mình yêu không?”
-“Không biết! Chỉ biết tới đó thôi!”
-“Câu chuyện đó cậu lấy đâu ra vậy?”
-“Từ hồi ức! Nhưng cậu thấy nó thế nào?”
-“Mới đầu cứ tưởng là truyện cổ tích nhưng về sau mới biết là truyện bi kịch.”- Dũng cười đáp.
-“Vậy cậu có thấy cô gái đó tội nghiệp không?”
Ngẫm nghĩ một lúc rồi Dũng nói:
-“Cũng thật tội. Nhưng đó là sự lựa trọn của cả hai. Cả hai cùng trọn tình yêu nhưng có điều nó lại không cùng hướng về một phía. Tất cả đã được lên kế hoạch từ và anh ta phải thực hiện nó đến tận bước cuối cùng.”
-“Anh ta đã giết chết người con gái yêu anh ta vì một người con gái khác.”
-“Nhưng anh ta đâu có yêu cô ấy mà yêu một người khác. Vì yêu, anh ta bất chấp tất cả kể cả việc lợi dụng tình cảm của người khác để giải cứu người mình yêu.”
-“Cậu có thấy tên đó đáng ghét và đáng chết không?”
-“Không biết nữa! Mình chưa yêu ai sâu sắc cả nên không biết cảm giác đó sẽ như thế nào.”- Dũng trầm tư lại. “Mà truyện cậu kể sao giống mấy cái phim Hàn Quốc mà con em mình hay xem thế. Ngoài đời này không có đâu.”
-“Cậu chưa yêu nên chưa biết thôi!”
-“Nói như vẻ cậu yêu ai rồi ý.”
-“Đã từng!”- Huyền mỉm cười bí ẩn.
Dũng cũng chả muốn tò mò làm gì.
-“Nếu mình là cô gái đó. Mình sẽ không bao giờ tha thứ cho anh chàng kia.”- Huyền nói.
-“Vậy à? Để coi xem.”
-“Nói vậy là ý gì?”
-“Không có gì?”- Dũng nói rồi đứng dậy. “Mình về đây!”
-“Ngủ sớm vậy?”- Huyền cũng đứng dậy theo.
Không nói gì, Dũng bước tới mép ngoài mảnh Huyền Ấn, định nhảy xuống thì bỗng bị Huyền lấy tay ẩn mạnh xuống. Mất đà, Dũng lao thẳng xuống. Giờ cậu đang ở trạng thái rơi tự do, không thể kiểm soát được cơ thể trước sức hút của trọng lực.
Hàng loạt các mảnh Huyền Ấn hiện lên, để nâng đỡ cơ thể Dũng trước sức mạnh của trọng lực. Chúng hiện lên rồi lại bị vỡ tan mỗi khi cơ thể Dũng chạm vào. Làm như vậy, áp lực lên cơ thể sẽ giảm đi cho đến khi cơ thể mình có thể chịu được cú hạ cánh cuối cùng thì mới có một mảnh Huyền Ấn vững chắc hiện ra, nâng đỡ cơ thể Dũng.
Dũng vội vàng bật dậy, hú hồn về quả rơi tự do vừa nãy. Không hiểu cô nàng Huyền đầu óc có vấn đề gì. Đúng là điên,
-“Thích không?”- Giọng Huyền vang ngay sau lưng Dũng.
-“Bộ điên rồi hay sao lại chơi dại vậy?”- Dũng bực dọc nói.
-“Thử lại lần nữa nhé!”- Huyền cười nói, tiến lại gần Dũng.
-“Thôi nghỉ!”
Nói rồi, Dũng nhảy nhanh trên các mảnh Huyền Ấn hiện ra, hướng về nhà, bỏ lại Huyền một mình.
Sáng hôm sau, Dũng tới lớp với sự thất vọng tràn trề. Đã một tuần trôi qua rồi mà giấc mơ về “Lý Nguyên thiếu gia” vẫn chưa quay lại. Và sự thất vọng còn chất chồng lên nữa khi ba bài kiểm tra toán, lý, hóa vừa trả của Dũng đều dưới trung bình. Cứ ngỡ phải được sáu bảy, ai ngờ. Mọi người xung quang đều được điểm khá cao. Huyền, cô nàng còn được bảy điểm trung bình mỗi môn, cao hơn cả Dũng, Làm thế quái nào cô nàng có thể… Dũng cảm thấy bị sỉ nhục. Nếu các môn khác tình hình cứ thế này thì tốt nghiệp sợ cũng khó đỗ nổi.
Thấy thế, Kim tỏ ra rất quan ngại về Dũng, cô bé bắt đầu cố gắng thuyết phục Dũng nên học hành chăm chỉ hơn bằng cách rủ cậu đi học thêm cùng. Ban đầu, Dũng phản đối.
-“Sao? Mình không đi đâu. Mấy chỗ đó là dành cho hội thi đại học. Mình học không theo kịp đâu.”
-“Đừng có nói vậy. Nếu chịu khó thì sẽ vào ngay thôi. Rồi cậu sẽ tự tin vào kiến thức của mình hơn. Mình sẽ gia sư cho cậu.”
-“Kim muốn trở thành cô giáo Thảo hả?”
Lũ con trai nghe thấy cuộc nói chuyện, liền hùa vào.
-“Cô giáo Kim chứ!”- Kim cười ngây thơ đáp lại, không hiểu được ý đen tối trong câu nói của mấy thằng bựa đó.
Nói chuyện với nhau một hồi, cuối cùng thì Dũng cũng bị Kim thuyết phục. Thực sự thì Dũng đồng ý chỉ có phần nguyên nhân nhỏ là sự học, phần lớn còn lại là để bảo vệ Kim, muốn có nhiều thời gian bên cô bạn này hơn.
Kim quyết định hẹn chiều nay sẽ cùng Dũng đi học thêm ở trung tâm, nơi mình vẫn thường học. Chiều tới, Dũng phải lóc cóc đạp xe rủ Kim đi học. Bình thường nhiệm vụ này là dành cho anh chàng An, nhưng không biết sau vụ rắc rối đó, hai người này thế nào rồi? Chắc là vẫn chưa làm lành được với nhau.
Lần đầu tiên tới trung tâm, Dũng hơi bỡ ngỡ. Nghe theo hướng dẫn của Kim, Dũng để xe vào bãi, rồi cùng Kim vào lớp học. Lớp học rất rộng, có đủ chỗ cho khoảng hơn trăm người nhưng giờ vẫn còn khá vắng. Ở đằng xa kia, phía những dãy bàn đằng trên, có một cánh tay đang vẫy gọi hai đứa. Hình như Kim biết người này, liền chạy lại gần. Dũng bám theo.
Một anh chàng trông khá điển trai đang nhìn Kim chăm chú và mỉm cười. Nhưng rồi ánh mắt cậu ta hướng về Dũng, nụ cười kia tắt hẳn.
-“Thank you! Đây là Dũng bạn mình!- Kim vội nói. “Đây là Mạnh.”
Dũng nhìn cậu ta. Cậu ta cũng nhìn lại Dũng. Dũng để ý thấy tên này là học sinh trường khác.
Lại một tên đẹp trai nữa!
Khuôn mặt hắn làm Dũng thấy ganh tị và lo lắng. Nét rất hao hao giống con gái. Những tên có khuôn mặt giống con gái thường rất đẹp trai. Lại giống mấy thanh niên Oppa bên Hàn Quốc mà bọn con gái cuồng si. Nhưng rồi khi giọng nói hắn vang lên, Dũng liền ngờ vực.
-“Cậu là con gái à?”- Dũng hỏi.
Tên Mạnh đó mỉm cười, đưa ánh mắt long lanh nhìn Dũng.
-“Ai lần đầu tiên gặp cũng đều nghi ngờ giới tính thật mình thế? Mình là con trai 100% đấy!”
-“Thế cho đây kiểm tra cái coi!”
Kim vội véo Dũng một cái.
-“Dũng mất mặt quá! Cậu ấy là con gái đấy. Đừng vô lễ!”
Biết ngay mà. Dũng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh Kim.
An hồng hộc chạy vào lớp. Ngay khi mới đặt một chân vào thì đã thấy Kim và anh bạn kia vẫn ngồi với nhau như thường lệ. Nhưng hôm nay lại có thêm một người nữa, đó là Dũng, cậu bạn thân của Kim. An không hiểu chuyện gì đang xảy ra ở đây thế này?
Trong suốt giờ học, Dũng hầu như không hiểu nổi những gì ông giáo trên kia đang nói. Cậu ghi chép một cách mù quoáng. Thấy vậy, Kim thường hay chỉ lại những chỗ Dũng không rõ. Thực sự thì sau khi nghe Kim giải thích lại Dũng cũng chả hiểu ra được mấy phần nhưng cũng cứ gật đầu coi như mình đã hiểu.
Với sự có mặt bất ngờ của Dũng, cô nàng tên Mạnh dường như không dám ho he nói chuyện với Kim. Cô nàng cứ im lặng hoài, không nói câu nào từ đầu giờ tới giờ. Kim cũng bất ngờ về điều này. Không biết cậu ta bị gì? Cảm thấy lạ, Kim quay sang nói nhỏ.
-“Bị sao vậy? Hôm nay kín tiếng thế?
Mạnh chỉ mỉm cười đáp lại.
-“Hay là… bồ kết cậu bạn Dũng của mình rồi?”- Ánh mắt Kim gian xảo.
-“Không có đâu. Đây chỉ thích đằng ấy thôi!”- Mặt Mạnh trả lời lạnh như tiền, làm Kim sởn gai ốc.
-“Xin mẹ!”
Từ đằng xa, đôi mắt của An đang chăm chăm nhìn vào bộ ba kia. Không hiểu tại sao Dũng lại đi cùng Kim nhỉ? Mọi lần trước đâu có thế? Cũng đỡ, An để ý từ khi có mặt cậu bạn Dũng, đôi trai gái kia ít nói chuyện với nhau đi hẳn.
Hết giờ, cái giây phút mà Dũng mong chờ đã tới. Cậu vội vàng đứng dậy và tiến ra ngoài. Ở ngoài cửa, cậu thấy An đang lủi thủi một mình chen chúc giữa đám đông. Dũng quay sang nhìn Kim, cô ấy đang nói chuyện vui vẻ bên cô bạn tomboy Mạnh. Dũng ra hiệu cho Kim theo mình.
-“Cậu ta có vẻ ít nói nhỉ?”
-“Mạnh á! Mọi hôm bình thường rất vui vẻ nói chuyện mà. Chắc hôm nay có cậu nên ngại ý mà.”
-“Mình thấy cô ta không thích có mặt của mình thì đúng hơn.”
-“Đừng suy nghĩ thế!”
-“Cậu và An vẫn chưa làm lành với nhau à?”
Dũng nói, đưa ánh mắt về phía đằng xa kia, nơi An đang cố chen lấy xe. Kim cũng nhìn theo nhưng không nói gì cả.
-“Lấy xe thôi!”- Cô bé chỉ muốn lảng đi.
Sáng hôm sau, Dũng nhận được một thông tin từ Huyền, đó là việc bố cậu sẽ tới Vùng Đất Thiêng. Đối với người của Hội thì cuộc viếng thăm này như là một cuộc thanh tra, xem tình hình Vùng Đất Thiêng thế nào. Còn với Dũng, điều này chả có ý nghĩa gì đặc biệt cả, giống như bố đi làm về mà thôi.
-“Có chắc không đó? Vẫn chưa thấy bố mình thông báo gì cho mình cả?”- Dũng hỏi lại.
-“Chắc chắn. Mình nghe điều này từ anh Quang mà.”- Huyền khẳng định. “Mà có lẽ ông muốn dành điều gì đó bất ngờ cho hai anh em cậu nên vẫn chưa thông báo gì.”
Bất ngờ gì chứ! Dũng chả tin. Điều mà ông ấy quan tâm chỉ là công việc mà thôi. Bố cậu về đây vì công việc là chính, nếu còn thời gian rảnh thì sẽ tạt qua nhà thăm hai đứa không thì thôi. Đấy chính là lý do ông không thông báo trực tiếp gì với cậu cả.
-“Vậy khi nào thì về?”- Dũng tiếp tục hỏi.
-“Không rõ. Có thể là ngày mai nhưng cũng có thể là ngày kia. Cả tổ điều tra lẫn trinh sát của Hội đang láo loạn hết cả lên.”
-“Sao vậy?”
-“Đã một tuần nay, kẻ giết người vẫn bạt vô âm tín. Tổ điều tra vẫn chưa có manh mối gì cả?”
-“Có khi hắn trốn thoát ra khỏi đây rồi cũng lên.”
Huyền lắc đầu.
-“Hội Con Mắt cử hắn đến đây là có mục đích. Mục đích chưa đạt được hắn sẽ không bỏ đi dễ dàng như thế đâu.”
-“Vậy sao mãi mà vẫn chưa thấy hắn? Với cái lực lượng của Hội ở Vùng Đất Thiêng bây giờ đủ khả năng lục tung cả vùng này lên đấy chứ.”
-“Yeah! Đã kiểm tra tất cả các khu nhà trọ, nhà nghỉ khác sạn rồi, đều không thấy đối tượng khả nghi. Như mình đã nói lần trước, tụi này nghi ngờ khả năng lớn hắn trú ẩn ở khu “nhà an toàn”, do Hội Con Mắt lấy làm trụ sở trước ở đây. Hơn một tuần qua, tụi này đã tiến hành kiểm tra hàng nghìn hộ dân rồi nhưng vẫn chưa có gì tiến triển.”
-“Có khi tụi cậu đã đi qua nơi hắn ẩn náu mà không biết đấy chứ? Điều tra theo hướng này thật sự hao tổn sức lực, thật phí công sức!”
Dũng thở dài.
-“Không đâu! Mặc dù rất tốn thời gian nhưng chúng ta dần dần thu hẹp được những vùng khả nghi.”- Anh Quang đội trưởng nói.
Quên mất không nói! Dũng đang ở trụ sở tổ điều tra trên Vùng Đất Thiêng để tiếp tục phối hợp tìm kiếm kẻ giết người.
-“Chúng tôi điều tra theo hai hướng như đã nói lần trước. Hướng đầu tiên, theo giả thuyết, hắn đã ẩn náu tại “nhà an toàn” của Hội Con Mắt trên Vùng Đất Thiêng. Hướng này thì rất mù mụt cho việc nắm bắt được tung tích của kẻ giết người nhưng khả năng lớn hắn sẽ đi theo hướng này, bởi nó giúp hắn an toàn. Còn giả thuyết còn lại là hắn không có được “ngôi nhà an toàn” mà Hội Con Mắt chuẩn bị cho hắn. Sau khi bị lộ tung tích ở đây, hắn phải tự thân vận động, kiếm tìm một nơi an toàn. Tức là hắn sẽ đi cướp: giết tất cả mọi người trong ngôi nhà đó, và chiếm nó làm nơi ẩn náu. Bởi nếu có được sự trợ giúp của đồng bọn, thì bọn chúng đã hành động từ lâu rồi. Nay đã một tuần trôi qua mà vẫn không có động tĩnh gì. Bọn chúng đang chờ đợi cái gì?”
-“Cái giả thiết này nghe vẫn mung nung quá.”- Dũng không tán thành. “Cái kế hoạch để cho kẻ giết người tới đây phá phong ấn đã được Hội Con Mắt lên kế hoạch từ trước, họ chắc chắn đã chuẩn bị kĩ mọi thứ rồi, cho bất kì trường hợp nào xảy ra. Tôi thấy cái giả thuyết, kẻ giết người trú ẩn tại “nhà an toàn” có vẻ hợp lý nhất.”
-“Tất cả mọi người ở đây đều cho là thế. Tất cả mọi người trong giới pháp sư cũng đều nghĩ thế. Hội Con Mắt muốn cho chúng ta nghĩ thế. Đôi khi phải nghĩ khác đi để thấy được đúng sự thật của vấn đề. Chúng tôi không muốn bỏ qua bất kì một giả thuyết nào cả, cho đến khi có đủ chứng cứ để bị bác bỏ nó. Điều tra theo hướng hai, chúng tôi bắt đầu thấy được nhiều sự mới lạ.”
Dũng chăm chú lắng nghe.
-“Thời gian bắt đầu từ một tuần trở lại đây, kể từ lúc kẻ giết người có mặt ở vùng đất này. Không có được sự trợ giúp của Hội Con Mắt khi ở trong Vùng Đất Thiêng, hành động thì bị lộ, hắn khó có thể trú ẩn ở những khu nhà trọ hoặc nhà nghỉ, khách sạn được. Một khu nhà dân bình thường sẽ tốt hơn, lâu dài hơn. Muốn có nó thì hắn phải làm gì? Phải đi cướp lấy. Theo như thông tin điều tra có được, những hộ gia đình sống trong Vùng Đất Thiêng đều có từ hai đến ba người trở lên. Đa phần đều trong độ tuổi đi làm hoặc đi học, những hộ có người nghỉ hưu thì rất ít. Giả dụ nếu như một gia đình nào đó bị kẻ giết người giết hại thì ắt hẳn việc học hành và công việc của họ cũng bị ảnh hưởng. Một tuần mà không thấy những người trong gia đình đó đi làm hoặc đi học thì nơi họ làm việc và học tập sẽ làm gì?”
-“Tụi này đang điều tra theo hướng hộ gia đình đó con em đi học. Nhà trường chắc chắn sẽ biết. Ở Vùng Đất Thiêng có khoảng hơn hai chục trường học từ từ mẫu giáo đến đại học. Kết quả sẽ sớm có thôi!”- Anh Bình trong tổ điều tra nói.
-“Các hướng khác như nơi làm việc, các mối quan hệ, bạn bè, đồng nghiệp cũng đang được gấp rút điều tra.”
Tại nơi ẩn nấu của kẻ giết người, mùi xác chết phân hủy đã nồng nặc hết cả lên. Nhưng không sao, đó không phải vấn đề mà đáng để hắn quan tâm vì hắn sẽ không ở đây lâu nữa. Trước khi giết hết mọi người trong nhà này, hắn đã ép họ phải thông báo tới nơi họ làm việc và học tập rằng: “chúng tôi có chút việc nhà, xin được nghỉ phép một tuần”. Những nơi đấy sẽ không quấy rầy gia đình này nữa và để kẻ giết người được yên. Thời hạn một tuần đã hết. Hắn đang chuẩn bị đến chỗ con mồi cuối cùng. Đang đứng trước gương và chải chuốt lại đầu tóc thì hắn dừng lại để nhận một cuộc điện thoại.
-“Có chuyện gì vậy?”- Kẻ giết người hỏi.
-“Kể hoạch chuển bị tới đâu rồi?”- Vẫn là cái giọng ấy, kẻ hay đưa ra những mệnh lệnh cho hắn.
-“Đang tiến hành.”
-“Phải nhanh lên!”
-“Sao vậy?”
-“Hội đã tìm ra nơi trú ấn của mày rồi. Đừng quay về đó nữa!”
-“Rồi! Hành động đây!”
-“Nhớ cẩn thận. Kẻ chỉ huy lực lượng điều tra và trinh sát của Hội đang ở đây. Hôm nay người của Hội sẽ rất đông đấy.”
Xong rồi, cả hai cùng dập máy.
Đút điện thoại vào người, kẻ giết người khởi động lại cơ thể một lần nữa rồi lao thẳng ra khỏi nhà và từ tốn đi về phía con mồi đã hẹn trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...