Hưu Thư Khó Cầu

Tôi nhất thời tức giận, dứt khoát xách mông ngồi xuống ghế hét to lên: “Người đâu! Người đâu rồi!”

“Có thích khách…”

“Ô ô ~~”

Tôi còn chưa hú xong hai tiếng, tiểu ngu ngốc lại đột nhiên lật đật chạy tới bụm miệng của tôi lại, vẻ mặt kích động cũng là nói không nên lời.

“Liêm Nhi, đừng kêu.”

Tôi ngọ ngoạy đủ kiểu trong lòng An Lăng Nhiên, cùng lúc đó, gia vệ của Mục vương phủ cũng đã nghe được động tĩnh mà kéo tới. Thích khách thấy thế tựa hồ thật bất đắc dĩ, đành phải tấn công An Lăng Nhiên tiếp, An Lăng Nhiên linh hoạt chợt lóe, lại tránh được công kích của hắc y nhân, hai người lại tiếp tục đánh tiếp, tôi có ngốc cũng nhìn ra chút manh mối, cũng không nhanh không chậm mà tiếp tục nhấc ghế ngồi xem diễn.


Đúng là tiếc thật, giờ này nếu mà có thêm một dĩa hạt dưa thì đủ bộ.

Vì thế, lúc bọn gia vệ dùng hết sức của chín trâu hai hổ, đá văng cửa phòng ra, chỉ nhìn thấy một cảnh tượng quỷ dị như thế này: tiểu thế tử An Lăng Nhiên cùng Hắc y nhân đang đánh nhau hừng hực khí thế, bản công chúa vô tâm vô phế ngồi ở huyền quan, ôm trà cười tủm tỉm nhìn hai người đến mắt cũng không thèm chớp.

Sau lại có dã sử truyền lại, nói một đêm này, mưa gió nổi dậy. Hạp Hách công chúa ghen ghét thành tính, lại còn cấu kết với người ngoài, đến mưu sát chồng, nhưng bị tiểu thế tử phát hiện, vừa lúc bắt gặp hai người. Gian phu bỏ chạy, Ô bố lạp thác công chúa bị thương hôn mê.

Đúng vậy, một đêm này, tôi đúng là bị thương hôn mê thật.

Thế nhưng chân tướng sự thật lại là như vầy:

Bọn gia vệ vọt vào, tiếp đó tay cầm trường thương hoảng hồn hét lên: “Thích khách ở đâu? Đâu?” (mời tự động liên tưởng tới 《 Võ lâm ngoại truyện 》dáng vẻ của Lão Hình và Yến Tiểu Lục tìm thích khách)


A dì đà phật, đừng trách bọn gia vệ của Mục vương Phủ nhát như chuột, thời gian thái bình lâu quá, bọn nhãi này nào biết được ngày tổ tông mình liếm máu trên đao, tranh đoạt giang sơn.

“Ở bên kia.” Tôi có lòng tốt chỉ về phía hai cái bóng một đen một trắng đang đánh rất sung sướng, chỉ thấy bọn gia vệ giống như bọn ruồi bọ va đầu nhau bước lên.

“Giết a…”

“Bảo vệ tiểu thế tử…”

“Người đâu rồi! Có thích khách!”

Tôi ngồi trên ghế thầm đổ mồ hôi lạnh, mấy thằng nhãi đần độn này có hơi ngốc thật, nhưng đều là người tốt, mặc dù trong lòng sợ chết muốn chết, song có cả một đám người run run, nhưng vừa thấy tiểu thế tử đang đấu với địch nhân say sưa nhễ nhại, đều như con thiêu thân nhảy vào lửa nhào tới.

Còn bên kia An Lăng Nhiên và Hắc y nhân giống như đang đấu đến cao hứng, người ngoài còn chưa kịp đến gần, cũng không biết là nội lực của ai phát ra, cả đám tiểu tử của Mục vương phủ đều bị đẩy ngược trở lại.

Tôi đỡ một tên tiểu tử bên cạnh đứng dậy, người này còn chưa kịp đứng vững, đã giơ thương lên rống giận: “Giết a…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui