Hưu Thư Khó Cầu

Tay tôi có hơi run, đành phải quơ đại một cái chén cầm lên, rót nửa ly rượu nói: “Ừ.”

“Đã sớm biết ta và Văn Mặc Ngọc cùng với Huyền Nguyệt bí mật qua lại, đúng không?”

“Ừ.”

“Đã sớm biết ta thích nàng, đúng không?”

“Ừ.”

Ba cái “ừ” liên tiếp, tôi thiếu chút nữa tự mình bức điên mình, lời mở đầu thế này của An Lăng Nhiên quả thật là…rất rõ ràng.

An Lăng Nhiên thổn thức một hồi, quay trở lại chăm chú nhìn tôi.

“Mười hai tuổi năm ấy, ta theo mẫu thân ra ngoài, lại đột nhiên bị Hắc y nhân tập kích, trượt chân té xuống vách núi, may mắn được cao nhân cứu giúp, từ đó về sau…ta liền ngốc.”

Tôi trầm mặc, đối với sự thật thế này cũng không có chút gì bất ngờ.

An Lăng Tiêu nắm binh quyền, cho dù có là đồng liêu với Lạc Diên đế hay không, cũng đều có sự uy hiếp rất lớn. Có người muốn giết vợ con ông ta cũng là hết sức bình thường, An Lăng Nhiên làm người khôn giữ mình, giả ngây giả dại cũng có thể lý giải được.


Về phần Huyền Nguyệt…nếu Túc Phượng đã sớm biết con mình giả ngốc, như vậy An Lăng Tiêu chính là gian tế bên cạnh Thái tử do Huyền Nguyệt phái tới, nếu đúng không sai, thì chính là An Lăng Nhiên được ăn cả ngã về không, làm trái cha mẹ đầu nhập vào Huyền Nguyệt.

An Lăng Nhiên nhìn thẳng vào tôi, nói: “Rất nhiều việc ta đều vì thân bất do kỷ, hôm nay kể hết cho nàng, ngoại trừ bày tỏ tấm lòng ra, còn có một chuyện…”

Nói chưa xong, An Lăng Nhiên lại đột nhiên ngã xuống, tôi còn chưa động, hai tay đã chống đầu gối ngồi dậy.

“Còn có một chuyện…” Tiểu ngu ngốc chống xuống bàn, vẫn đang cố giãy dụa, ánh mắt nhìn tôi lại càng lúc càng mơ màng, dần dần, không mở lên nổi.

“Nàng…” Khoéo môi tiểu ngu ngốc run rẩy, nghiên ngã chỉa vào người tôi, rốt cuộc trước khi ngất xỉu cũng nói được một chữ là: “Dược”

Tiếng nói vừa dứt, rốt cuộc núi lở đất run, thịch – ngã xuống đất.

Không biết sao, tôi lại có chút đau lòng. Tựa như nhìn thấy thật tình của tiểu ngu ngốc, cứ thế mà bị tôi hung hăng đập phá, vỡ tung. Tôi vội phóng tới ngồi xổm xuống xem coi có làm bị thương gương mặt xinh đẹp của tiểu ngu ngốc hay không.

Đúng vậy, tôi hạ dược.

Hơn nữa còn hạ rất cẩn thận, trên đồng tiền có dược, trong rượu cũng có dược, hai thứ này tách ra không có chút tổn hại nào, một khi đã trộn lẫn, thì chính là bộ dạng của tiểu ngu ngốc lúc này.


Tôi thương tiếc sờ sờ khuôn mặt xinh đẹp của tiểu ngu ngốc, trong lòng thấp thoáng nhói đau. Không biết sáng sớm mai tỉnh lại, là cục diện gì đây.

“Công chúa.” Kỳ nhi trốn ở chỗ khuất, nhìn thấy rõ rồi đi tới trước mặt tôi và tiểu ngu ngốc.

“Công chúa” Kỳ nhi nói, “Thất điện hạ và Mặc Ngọc công tử đều đã chuẩn bị xong, Mặc Ngọc công tử nói, bây giờ ngài hối hận cũng còn kịp.”

Tôi ngẩng đầu, chỉ thấy mây mù trùng điệp.

Tôi nói: “Không đâu, nếu đã quyết định, ta tuyệt đối sẽ không thay đổi.”

Đôi mắt của Kỳ nhi lấp lánh trong đêm tối, “Người đoán được rồi chứ? Sáng mai thiếu gia vừa tỉnh…”

Tôi xua tay ngăn cản câu nói của Kỳ nhi, tâm tư rối bời.

Tên một khi đã bắn ra, không có lý gì sẽ quay đầu lại.

Đêm nay tôi phụ tấm lòng của tiểu ngu ngốc, e là nước đổ khó hốt.

Bỏ lỡ đêm nay, nếu muốn khiến cho An Lăng Nhiên thật tâm thừa nhận hắn chính là “Văn Mặc Ngọc” dắt tay tôi xem hoa đêm đó, e rằng cũng khó, nhưng mà…

Tôi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhỏ giọng nói: “Y theo kế hoạch mà tiến hành đi.”

Đây mới chỉ là bắt đầu, tôi phải làm, không có lựa chọn nào khác.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui