Edit: Windy
Beta: EU
Giấy mời động phòng không nhận được, ngược lại bản công chúa tôi lại nhận được một bức thư đòi nợ.
Bức thư đòi nợ này đại khái có nội dung như vầy: tiền ta cho ngươi mượn lời sinh lời sắp xếp thành một ngọn Kim Sơn nhỏ rồi, xuất phát từ lòng tốt, ta cảm thấy tất phải nói cho ngươi một tiếng. Bây giờ công chúa ngươi chỉ cần đem số tiền còn lại đến quán trà Lạc Nhạn, tránh cho việc càng lâu càng nhiều ngươi không trả nổi, để ta náo loạn Mục vương phủ sẽ không tốt lắm.
Lạc khoản* là, Trương Thế Nhân.
(*Lạc khoản: phần chữ kí)
Nhìn đến ba chữ cuối cùng, tay cầm bức thư của tôi có chút run, tôi hỏi Vương mẹ bên cạnh:
“Ai vậy đưa thư cho ngươi vậy?”
Vương mẹ không cần nghĩ ngợi: “Trương đại phu a.”
Thân mình tôi lung lay thiếu chút nữa ngã xuống, hóa ra lão Trương đồng chí và Hoàng Thế Nhân quả thật là người một nhà, xã hội cũ vạn ác a, hai người này ngoại trừ giống nhau ở chỗ đều thích bóc lột nhân dân lao động, đến ngay cả việc này, tên này cũng… Ai! Không thèm nói.
Tôi loáng thoáng nhớ lại, hình như lần trước tiểu ngu ngốc bị thương, tôi quả thực có thông qua Văn Mặc Ngọc mua của Trương Thế Nhân một một nửa lọ dầu hoa hồng. Chú ý, là nửa lọ! Lão nương tôi khi bôi thuốc cho tiểu ngu ngốc mới phát hiện lọ dầu hoa hồng kia đã bị khui ra rồi. Cho dù tôi có không biết phân biệt tốt xấu, cũng biết lọ dầu hoa hồng này chỉ có mấy văn tiền một lọ thôi, huống chi là chỉ có nửa bình, làm đến bây giờ còn chưa đến một tháng đã… Tôi chớp mắt nhìn kĩ số tiền nợ ghi trên bức thư, không sao tin được.
Một cái ‘lá thư đòi nợ’ này, e là tôi buộc phải làm theo rồi.
Tôi cũng không dám hỏi Vương mẹ cái Lạc Nhạn lâu rốt cuộc nằm ở chỗ nào, nên tìm đại một cái cớ dẫn theo Kỳ nhi ra Mục vương phủ.
Kỳ thật, ở Mục vương phủ không được phép tùy ý ra ngoài, đặc biệt là loại mới vào cửa như tôi, lại có tướng công ngu ngốc cần chiếu cố nên con dâu lại không dễ xuất môn. Nhưng nghĩ đến số tiền nợ khủng bố trên lá thư kia cùng vô nha* uy hiếp trắng-trợn (nguyên văn là xích-lỏa-lỏa), tôi phải nói hết lời hơn nữa còn hối lộ Vương mẹ bằng cây trâm ngọc mà điểu lão đầu mới tặng cho tôi, nhờ bà ta giúp tôi giấu giếm hai canh giờ, cùng Kỳ nhi ở trên đường như ruồi bọ không đầu chuyển động nửa ngày, rốt cục cũng đến được Lạc Nhạn trà lâu mà Trương Thế Nhân chỉ định.
*vô nha: vô sỉ ấy, có giải thích ở chương trước.
Lạc Nhạn trà lâu đương nhiên so ra còn kém Hiên Mặc lâu tài đại khí thô*, vừa hẻo lánh lại bố trí đơn sơ, tôi được tiểu nhị dẫn lên lầu, còn chưa kịp bước vào phòng của Trương Thế Nhân, đã thấp thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.
(*Tài đại khí thô: có tiền nhưng khí chất lại thô thiển)
Một giọng nam trầm thấp nói: “Trương đại phu, ngươi lừa bạc nàng như vậy, không cảm thấy rất vô sỉ sao?”
Trương Thế Nhân cười khanh khách hai tiếng: “Không cảm thấy.”
Tôi đẩy cửa vào, chủ nhân của giọng nam trầm thấp kia đúng là người quen cũ. Lúc đó, người quen cũ cùng Trương Thế Nhân nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng quay đầu lại nhìn, tôi cười mỉm mỉm cúi cúi người:
“Mặc Ngọc công tử, Trương đại phu, đã lâu không gặp.”
Phía sau Kỳ nhi cũng nhu thuận hành lễ.
Xem ra, Văn Mặc Ngọc này quả thực cùng Trương Thế Nhân rất thân nhau, nói không chừng sự kiện dầu hoa hồng lần này là do hắn cùng Trương Thế Nhân cấu kết với nhau làm việc xấu, cố ý lừa tôi đến!
Văn Mặc Ngọc thấy hai người chúng tôi dường như cũng có chút kinh ngạc, chỉ hơi hơi ho khan liền quay mặt đi, tôi nghĩ hắn thấy áy náy vì chuyện lần trước đẩy tôi xuống nước, nên cũng không để ý nhiều.
Trái lại vẻ mặt Trương Thế Nhân cười rất xấu xa: “Công chúa mời ngồi bên này.”
Nghe này tiếng xưng hô này cũng đủ biết hắn là người gian trá, lúc trước ở Mục vương phủ, trước mặt điểu lão đầu, hắn mở miệng là “Thiếu phu nhân” kêu rất vui, hiện tại vừa ra phủ, tôi liền từ “Thiếu phu nhân” biến thành “Công chúa”.
Văn Mặc Ngọc tựa hồ cũng từ trong kích động vừa rồi định thần lại, tự mình châm cho tôi chén trà, nói: “Công chúa ra ngoài có tiện không?”
Tôi nói: “Hoàn hảo, tiểu ngu… Tướng công ta còn đang ngủ trưa.”
Nghe vậy, Trương Thế Nhân thái độ ái muội vuốt vuốt chòm râu, nhìn Văn Mặc Ngọc.
Tôi không quá để tâm, cũng không quản vì sao Văn Mặc Ngọc cũng ở trong này, chỉ nói: “Nếu hai vị đều biết thời gian ta ra ngoài không được nhiều lắm, như vậy xin cứ đi thẳng vào vấn đề đi, số bạc kia…”
Tôi dừng dừng, không nói hết câu sau.
Kỳ thật, thời gian cấp bách, tôi cũng không thể ôm theo mấy trăm lượng bạc tới đây, hôm nay hẹn, chính là muốn cùng Trương Thế Nhân bàn chuyện giá cả.
Ai ngờ, lời nói của tôi vừa dứt, Trương Thế Nhân liền khẳng khái lắc lắc tay áo nói: “Nga, việc này thì thôi. Công chúa cũng thấy đấy, có người sớm đã trả giúp ngài rồi, cho nên bạc này lão phu không lấy.”
Nói xong, sắc mặt Văn Mặc Ngọc trắng bệch.
Tôi cùng Kỳ nhi phía sau liếc nhau, rốt cục bắt đầu cảm thấy Văn Mặc Ngọc này hôm nay có chút kỳ quái. Tuy rằng tôi cùng với hắn số lần gặp mặt không nhiều lắm, nhưng mỗi lần gặp nhau, hắn đều là tiêu sái tuấn dật, dáng vẻ không lẫn đâu được, tóc bóng loáng đến nỗi khiến tôi hoài nghi mỗi lần hắn ra ngoài đều bôi dầu, ánh mắt sáng ngời khiến cho tôi hoài nghi hắn mỗi nửa canh giờ nhỏ thuốc nhỏ mắt, khả nghi nhất là một thân áo sam trắng như hắn, không biết sao, có vài người mặc áo sam trắng nhìn cứ như quỷ, nhưng Văn Mặc Ngọc mặc áo sam trắng cũng là quần áo phóng khoáng, phong tùy ảnh động. (mỗi lần di chuyển cứ như gió…đại loại là như thế)
Tôi hơi bực, tại sao mỗi lần Văn Mặc Ngọc đi ra đình, vừa đứng ven đường, gió hiu hiu liền chào đón? Cứ như là phía trước có một chiếc mô tô hay sao?
Thế nhưng hôm nay, Văn Mặc Ngọc công tử lại có chút luống cuống.
Đầu tiên là thấy tôi tiến vào không được tự nhiên thì không nói, sau lại bị một hai câu nói của Trương Thế Nhân làm đỏ mặt tía tai.
Tôi rất là hoài nghi.
Có điều, Trương Thế Nhân đã cho bản công chúa tôi một lời giải thích rất tốt.
Tôi hỏi: “Trương đại phu không phải bảo ta đến thương nghị chuyện trả nợ sao? Sao lại đột nhiên không lấy?”
Trương Thế Nhân sờ sờ hàm râu, giả đò không thấy.
“Trương Thế Nhân* ta rất biết giữ chữ tín, nếu người khác đã thay công chúa trả bạc, ta tự nhiên sẽ không đòi lần thứ hai.”
(Windy: Trương Thế Nhân là tên gọi mỉa mai mà Liêm Chi đặt cho lão, chỉ dám gọi sau lưng, ko hiểu sao lại thành lão tự gọi mình thế này)
Tôi líu lưỡi, thay tôi trả bạc? Người mà ông ta nói không lẽ là Văn Mặc Ngọc bên cạnh tôi sao?
Nếu đúng là như vậy, Văn Mặc Ngọc thật đúng là cởi quần đánh rắm —— làm điều thừa.
Trước giúp Trương Thế Nhân lừa tôi, sau đó lại thay tôi trả nợ, việc này là thế nào?
Tôi liếc trộm Văn Mặc Ngọc, biểu tình của hắn không được tốt lắm, lại còn có chút cứng ngắc.
“Trương đại phu, ngươi —— “
Trương Thế Nhân không đợi từ “Ngươi” phun xong, lại nói tiếp:
“Lão Trương ta cũng có nổi khổ tâm a, công chúa, ngươi nói nếu hôm nay ngươi biết có người lặng lẽ thay ngươi trả sạch nợ lại vừa không cho ngươi biết hắn là ai, trong lòng ngươi có cảm thấy khó chịu không?”
Tôi a cười một tiếng, máy móc vuốt cằm: “Khó chịu.”
Kỳ thật, hiện tại tôi càng khó chịu.
“Nếu ngươi biết là ta có biết, nhưng là ta cố tình không nói cho ngươi biết, ngươi có khó chịu không?”
Tôi bị xoay đến chóng mặt choáng váng, lại gật gật đầu: “Khó chịu.”
“Vậy là được rồi!” Lão Trương vỗ vỗ đùi, một bộ dáng khẳng khái hy sinh.
Nhưng lúc này, Văn Mặc Ngọc cũng đã bắt đầu tốn hơi thừa lời.
“Trương đại phu, ngươi đã đáp ứng với ta không nói cho bất luận kẻ nào.”
Trương Thế Nhân vỗ vỗ đầu, đương nhiên nhìn thẳng tôi:
“Công chúa, ta có nói cho ngươi là ai thay ngươi trả nợ không?”
Tôi lắc đầu.
Trương thế nhân lại nhìn về phía Kỳ nhi nhà tôi, “Ta gọi công chúa nhà ngươi tới làm cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...