“Tiểu Hoàn không có, cả buổi tối hôm qua Tiểu Hoàn đều ở trong phòng.”
Nói xong, còn cắn cắn môi dưới cố làm ra vẻ.
Tôi hừ lạnh: “Có hay không vào phòng lục soát sẽ biết.” Dứt lời hơi dừng một chút, trực tiếp đem vấn đề quăng sang cho mụ phượng hoàng.
Túc Phượng sắc mặt bình tĩnh, giả bộ thật cứ như mình là người vô can.
Bà ta nói: “Vương mụ mụ, Lí mụ mụ, vào trong lục soát!”
Kết quả không cần nói cũng biết.
Không chỉ có ngọc bội của tôi bên trong, đến ngay cả cái trâm gì mà phỉ thúy ngậm liễu ngọc bích của Trần Hiền Nhu cũng tìm thấy.
Lí mụ mụ rất có thứ tự, cũng làm như không biết chuyện gì: “Cây trâm ngọc và ngọc bội đều được tìm thấy dưới chăn của Tiểu Hoàn”
Tiểu Hoàn kinh hãi: “Làm sao thế được?”
Trần Hiền Nhu nhìn thấy cây trâm của mình, rốt cuộc cũng bùng phát: “Giỏi cho con tiểu tiện nhân, thì ra là người ăn cắp cây trâm của ta?!!”
Tôi cười mỉm không nói câu nào, thanh thiên bạch nhật, nhật nguyệt làm chứng.
Kỳ thật, Tiểu Hoàn đúng là bị hãm hại.
Ngọc bội của tôi chưa từng bị lấy đi, cây trâm của Trần Hiền Nhu cũng không phải do Tiểu Hoàn trộm.
Cái này bất quá là vì, mẹ chồng âm hiểm của tôi tương kế tựu kế mà ra.
Hóa ra, điểu lão đầu đã sớm phát hiện Nhị thúc ở nhà lén vụng trộm, dù chưa lộ ra ngoài nhưng cũng cảm thấy nhục nhã, nếu truyền ra ngoài, lại ảnh hưởng đến danh dự của Mục vương phủ, liền bày kế – vu oan giá họa, muốn dùng lý do này đuổi Tiểu Hoàn ra khỏi phủ.
Lúc ở thư phòng, Túc Phượng có nói thẳng với tôi, cây trâm này, kỳ thật là do bà ta sai Lí mụ mụ vào trong phòng Trần Hiền Nhu trộm, vì vậy, hôm nay mới có trò hay này.
Mà lúc này, trò hay xin phép được tới giai đoạn cao – trào.
Tôi đứng một bên châm ngòi thổi gió nói: “Ngọc bội của ta ở chỗ ngươi, ngươi còn dám nói không phải do ngươi lấy trộm.”
Tiểu Hoàn sớm sợ hãi đến nổi chân tay luống cuống, bảo cô ta trộm với trộm, cái gì gọi là cây trâm ngọc bội, cô ta thực cũng chưa từng nhìn thấy.
“Thật sự không phải nô tì, phu nhân, phu nhân…nô tì, thật sự không phải nô tì!”
Trần Hiền Nhu nghiến răng: “Người còn muốn chống chế? Ta thiếu chút nữa bởi vì tiểu tiện nhân ngươi mà trách lầm cháu dâu.”
Tôi thiếu điều muốn cười ra tiếng, hiểu lầm bản công chúa Trần Hiền Nhu thật ra cũng đâu cảm thấy có sao, chính là đã đánh mất cái bản mặt già nua, thiếu chút nữa phải phụng tra nhận lỗi cho tiểu bối tôi mới là canh cánh trong lòng ba ta đi.”
Tiểu Hoàn sớm hết đường chối cãi, bụp một tiếng quỳ xuống đất nhìn về phía tình nhân của mình nói: “Nhị gia, nô tì thật sự không có.”
An Lăng Vân lúc này biểu tình vô cùng phong phú, nhăn mày suy nghĩ một lát, thế nhưng vẫn chưa lên tiếng.
Túc Phượng chỉ mong được hiệu quả như vậy, để cho Tiểu Hoàn tận mắt nhìn thấy tình nhân An Lăng Vân của mình bất quá chỉ là một tên bất tài sợ vợ, đến thời điểm quan trọng, tuyệt đối không vì cô ta mà mở miệng nói nửa câu, cũng đừng mơ mộng vọng tưởng đến chuyện làm thiếp.
Túc Phượng híp mắt, bộ dánh công chính liêm minh.
“Tiểu Hoàn, nếu ngươi cảm thấy mình bị oan lão thân nhất định sẽ vì ngươi chủ trì công đạo, suốt buổi tối hôm qua ngươi ở trong phòng ngủ, có nhân chứng không?”
Chung quanh nhất thời yên tĩnh.
Bọn nha hoàn lão bà tử đều cúi đầu trầm mặc, nói không chừng chỉ hận không thể lui về sau một bước để được an toàn hơn, nào có ai chịu vì Tiểu Hoàn mà làm chứng? Không nói đến chuyện tối hôm qua mọi người đều ngủ say làm sao biết người nọ rốt cuộc là có thực ngủ trong phòng hay không, hơn nữa lúc bình thường Tiểu Hoàn lúc nào cũng ra dáng kiêu ngạo bệ vệ sai sử này nọ, bọn hạ nhân sớm nhìn không quen, có ai muốn ra mặt lúc này?
Tiểu Hoàn nước mắt tràn đầy, đơn độc nhìn An Lăng Vân. An Lăng Vân tựa hồ có hơi không ngăn cản được, cúi đầu im lặng.
Tôi nói: “Ngươi nói thử xem, tối qua rốt cục ngươi đã đi đâu?”
Tiểu Hoàn khẽ cắn môi, lại tỏ vẻ đáng thương nhìn An Lăng Vân, An Lăng Vân ho khan một tiếng, chột dạ trốn sau lưng Trần Hiền Nhu.
Tiểu Hoàn hình như sắp phẫn nộ, rốt cục nói:
“Suốt buổi tối qua nô tì ở cùng Nhị gia ở Tinh Nhu Các.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...