Bên trong mật đạo của Mục vương phủ, ách ~ hoặc là nói, dưới giường của tôi với tiểu ngu ngốc, Nguyệt Nhi mang theo gói đồ, nhắm mắt bám chặt đi theo tôi.
“Chị dâu, muội rất sợ, chỗ này thật sự có thể thông ra ngọn núi nhỏ ngoài thành sao?”
Tôi lắc lắc cây đuốc trong tay nói: “Nguyệt Nhi đừng sợ, muội cứ tin ta là được”.
Lại nói, mật đạo này tôi mới biết cũng không lâu. Mấy ngày trước lúc cùng tiểu ngu ngốc cuồng đãng, nhân lúc ngọt ngào từng dùng lời đường mật pha trò, dưới giường chúng ta có cái mật đạo, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao mà mỗi lần ta với “Văn Mặc Ngọc” ước hội, hắn đều về nhà trước ta. Lúc đó sau khi nghe xong, hắn độc ác dùng miệng cắn hết mấy cái trút giận cũng thôi đi, không ngờ tới hôm nay, mật đạo này rốt cuộc cũng phát huy tác dụng.
Nguyệt Nhi hơi chần chờ, “Chị dâu giúp muội thế này, nếu ca ca biết có trách chị không?”
Tôi vỗ vỗ bả vai của cô ấy an ủi, lại không được lấy chuyện Mục vương phủ tạo phản ra để thảo luận, đây cũng là ý tứ của tiểu ngu ngốc, không được nói cho muội muội biết mảy may chuyện tạo phản, nhưng phải lừa cô ấy là tạm thời rời khỏi Chu Lang, cùng bọn tôi rời khỏi Lạc Vân quốc. Chuyện như vậy tôi tự nhận mình không có cách nào làm được, lại vì hạnh phúc của cả đời Nguyệt Nhi mà suy nghĩ, lúc này mới có chuyện giúp cô ấy bỏ trốn.
Tôi nói: “Nguyệt Nhi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ giải thích rõ với ca ca của muội. Sau khi muội với Chu Lang hội hợp sau núi, cứ nhắm thẳng phía tây mà đi, có chuyện gì cũng không được quay đầu lại. Nửa tháng sau, nếu nghe thấy tin tức gì, thì hãy mở cái túi gấm này ra”.
Tôi cầm gói bạc và túi gấm đưa cho Nguyệt Nhi, lại tinh tế dặn dò vài câu trước lúc đi. Túi gấm chẳng qua là cố ý lừa bịp, bên trong chỉ có hai hàng chữ bút lông xiêu xiêu vẹo vẹo:
Nếu bại, chớ có quay lại.
Nếu thành, trông ngày về!
Tôi nghĩ, đây chính là kết cục tốt nhất. Về phần tôi, quyết định sẽ không ngốc mà nghe theo lời tiểu ngu ngốc, cùng điểu lão đầu và gia quyến đi lánh nạn, tôi còn muốn nhìn quang cảnh náo nhiệt Huyền Nguyệt mặc long bào, Văn Mặc Ngọc và Kỳ Nhi đấu đá tranh nhau ngôi vị hoàng hậu.
Cứ lo suy nghĩ mà đi tới, Nguyệt Nhi sau lưng đột nhiên dừng bước lại.
“Chị dâu, tường đối diện có tiếng người”.
Tôi nghe cô ấy nói vậy, đột nhiên sởn tóc gáy. Chỗ này tối như mực, cũng đừng có cái gì bậy bạ đi chứ? 囧
“Nguyệt Nhi chớ có nói bừa”.
Nguyệt Nhi lúc này còn kéo tôi tiến về phía trước, hồi hộp đến cực điểm, “Là thật đó, chị nghe xem”.
Tôi với Nguyệt Nhi nín thở, quả nhiên… tường đối diện truyền tới tiếng tranh cãi. Cũng may cũng may, không phải là tiếng khóc ai oán của nữ nhân.
Giơ cây đuốc, tôi với Nguyệt Nhi lẳng lặng lắng tai nghe, tiếng tranh cãi này… hình như là của một nam một nữ. Trong mơ hồ, chỉ nghe người nam nói:
“Nàng không được tùy hứng. Ai! Sớm biết thế đã trực tiếp trói lại, tội gì mất công thế này?”
“Hừ hừ, trói ta? Ông nghĩ là ông có khả năng này sao?”
“Nàng ở lại đây thì có ích gì?”
“Làm sao vô dụng? Ta phải tự tay mình giết kẻ thù!”
“Hồ nháo, chúng ta ngày đó…”
Tôi líu lưỡi, lỗ tai không tự giác mà kề sát tường thêm một chút, “Sao tự nhiên tới chỗ hay lại cắt rồi?”
Gương mặt của Nguyệt Nhi cũng ngỡ ngàng, “Chị dâu, muội thấy giọng nói này rất quen thuộc”.
“Thật à?”
Tôi với Nguyệt Nhi vừa nói vừa dứt khoát kề sát lỗ tai lên tường, tiếng tranh cãi càng lúc càng lớn.
“Phượng Nhi, lúc trước nàng đã đồng ý với ta thả cho hắn một con đường sống”.
“Đường sống? Nhiều năm nay, hắn có cho ta một con đường sống sao? Có cho Nhiên Nhi một con đường sống sao? Nếu không nhờ bọn Ảnh Tử bảo vệ mẹ con bọn ta, nếu không phải Nhiên Nhi giả ngây giả dại, hắn chịu buông tha cho ta, buông tha cho Nhiên Nhi sao?”
“… Vào lúc này, ta sao có thể đi? Ta phải tận mắt nhìn Lạc Diên Đế đầu rơi xuống đất!”
Ầm!
Lạc Diên Đế đầu rơi xuống đất, tôi với Nguyệt Nhi, từ tường bên này ngã xuống đối diện.
“A!”
“Ôi!”
Hai tiếng kêu lên cùng lúc, vì cả hai người chúng tôi đều dùng hết sức bám lên vách tường, lại không biết cái tường này có thể lay động, đẩy vào, xông vào phòng người khác.
“Con dâu?”
“Nguyệt Nhi?”
Tôi với Nguyệt Nhi hai mặt nhìn nhau, ngẩng đầu nhìn thẳng An Lăng Tiêu với Túc Phượng.
Nhìn vẻ mặt “Muội đã nói giọng nói này quen lắm mà” của Nguyệt Nhi, khiến cho tôi dở khóc dở cười.
An Lăng Tiêu coi như trấn tĩnh, đứng tại chỗ không đỡ hai người bọn tôi đang nằm dưới đất dậy nói: “Sao các ngươi lại ở đây?”
Tôi nhìn về phía Nguyệt Nhi, lại gặp phải ánh mắt cầu xin của cô ấy, đành phải le lưỡi nhìn An Lăng Tiêu với Túc Phượng mà nở một nụ cười ủy khuất nhất, khó coi nhất thế giới nói: “Cha chồng, mẹ chồng, hai người xem mặt trời đêm nay lớn thật, có phải nên đi uống trà chiều rồi không?” (Mình không có dịch nhầm, là mặt trời, là trà chiều!)
Tiểu ngu ngốc chết tiệt, kề gối như thế mà nói cũng không nói cho hết? Lúc nào cũng chỉ nhớ rõ làm chuyện đó, lại không nhớ nói cho tôi biết mật đạo này ngoại trừ thông qua đáy giường của chúng tôi, còn thông ra đáy giường của điểu lão đầu?
_________________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...