Hữu Thỉnh Tiểu Sư Thúc (Cho Mời Tiểu Sư Thúc)

Tông môn của Trấn Tiên Tông nằm trên đỉnh chính của dãy núi, linh khí được tụ lại xoay quanh bốn phía nhờ trận pháp.

Sau cơn mưa trời lại sáng, bầu trời trong xanh như được gột rửa, ánh mặt trời buông xuống, rơi trên vô số tòa kiến trúc hùng vĩ, cao chót vót mọc lên như rừng, khiến người ta hơi có cảm giác áp bức khi tới.

Đi dọc theo những bậc đá dài, Tô Ẩn tràn đầy xúc động.

Muốn bắt đầu tu luyện.

Trong tương lai không xa, ước mơ trong lòng nhất định sẽ được thực hiện... Ngự kiếm phi hành, một kiếm ba ngàn dặm, ngang dọc mười chín châu!

Đối với các công pháp không phù hợp... Những chuyện đó không là gì!

Là một kẻ xuyên không, công pháp nào cũng phù hợp, làm sao có thể hiện sự đặc biệt đây?

Không phù hợp, ngược lại là chuyện bình thường thôi.

Ta hiểu!

Cấm địa và tông môn có chút khoảng cách, Tô Ẩn chỉ là người thường nên tốc độ cũng không nhanh, cũng không biết ngự kiếm phi hành, Trần Vũ và Triệu Nhược Hư thấy thế lại cho rằng sư thúc tổ cố ý cảm ngộ cuộc sống, ý nghĩ thán phục lại càng mạnh hơn. Hai người theo ở phía sau, vừa đi vừa giới thiệu về thế giới này cùng tình hình của tông môn cho hắn.

Mặc dù Đại Duyễn Châu chỉ là một trong các châu ở ngoài rìa trong đại lục Càn Nguyên, nhưng phạm vi của nó rất rộng, có đường kính hàng trăm vạn dặm. Trong đó, có rất nhiều tông môn, không dưới mấy ngàn. Để tốt hơn cho việc điều tiết và phân bổ tài nguyên, liên minh tông môn đã đặt ra quy tắc, đó là... đánh giá năm năm một lần.

Theo số lượng cao thủ và sức mạnh tổng thể của họ, tông môn có thể được chia thành nhất lưu, nhị lưu, tam lưu và nhiều cấp độ khác.

Trấn Tiên Tông khi còn vị "Sư huynh hờ" kia rất mạnh, sau khi y chết thì sa sút dần, nhất là năm năm trước, sau khi dốc hết tất cả nỗ lực, mới miễn cưỡng lọt vào cuối bảng trong mười hạng đầu.

Ba tháng nữa sẽ bắt đầu một đợt đánh giá mới, nếu Tông Chủ, Đại trưởng lão và những người khác không thể đột phá, bọn họ nhất định sẽ bị rớt cấp.

Vì vậy, họ đã bất chấp nguy hiểm tiến sâu vào biển Bích Lạc để tìm kiếm cơ duyên.

"Nếu tìm được thì là cơ hội, nếu không tìm được thì chính là ngày chết... Thế giới tu tiên thật sự quá nguy hiểm!"

Với ánh mắt nghiêm túc, Tô Ẩn trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều.

Ở nơi này, ngươi có thể trường sinh bất lão, có thể ngự kiếm phi hành, nhưng căn bản phải dùng mạng để đổi! Ở đâu cũng có cao thủ, nếu không cẩn thận sẽ bị chém giết, chết cũng không biết chết như thế nào.

"Nếu không có sức mạnh, tuyệt đối không nên chạy loạn..."

Còn sống thì còn hy vọng, nếu chết rồi thì chẳng còn gì cả.

"Sư thúc tổ, sư phụ và mấy vị trưởng lão đã đợi ở trong đó lâu rồi!"


Đang cảm khái, khi giọng nói của Trần Ngự vang lên, Tô Ẩn mới nhận ra hắn đã đi tới một đại điện, hít một hơi thật sâu rồi bước vào.

Sảnh điện rộng lớn, diện tích hàng trăm mét vuông, có nhiều cây cột đá thô to chống đỡ mái nhà bằng gỗ tạo cho người ta cảm giác rộng bao la.

Trong đại sảnh, một vài lão giả thấy hắn bước vào, cúi đầu chắp tay, giọng nói chỉnh tề vang lên.

"Bái kiến Tiểu sư thúc..."

Tô Ẩn gật đầu nhìn sáu người trước mặt.

Theo lời giới thiệu của Trần Ngự, toàn bộ tông môn chỉ còn lại sáu trưởng lão: cửu trưởng lão Ngô Nguyên, thập trưởng lão Viên Bất Dịch, thập tam trưởng lão Mộ Khai Sơn, thập thất trưởng lão Tôn Đình Hà, thập bát trưởng lão Trương Liêu Thanh, và chấp sự trưởng lão Điền Viễn.

Những người này đều là ở cảnh giới Thần Cung, trưởng lão Ngô Nguyên mạnh nhất cũng chỉ chừng tầng năm, cách cảnh giới Tông Chủ vẫn còn một đoạn dài.

Khó trách muốn hắn xuống núi, bởi vì tu vi của những người này thật sự không thể chống đỡ nổi nhất lưu tông môn trong môi trường ở Đại Duyễn Châu.

Trong khi hắn nhìn mọi người, rất nhiều trưởng lão cũng đang nhìn hắn, rất nhanh hai mặt nhìn nhau.

Không phải là mười năm khổ tu sao?

Tại sao... Thoạt nhìn dường như không có chút tu vi nào vậy?

Do dự một lúc, trưởng lão Ngô Nguyên không nhịn được nói: "Trần Ngự có lẽ đã nói với sư thúc về những vấn đề mà tông môn đang gặp phải, cũng xin sư thúc tọa trấn tông môn!"

"Tọa trấn cũng được, nhưng ta có hai việc cần nói rõ trước trước."

Tô Ẩn nói ra những điều đã suy nghĩ trên đường: "Đầu tiên, ta chỉ tọa trấn tông môn trên danh nghĩa, ta sẽ không quản lý việc của tông môn, cũng không muốn xen vào. Về phần làm sao thuyết phục các đệ tử làm cho họ tin phục, để cho bọn họ ổn định thì các ngươi tự tìm cách."

Từ xưa quyền lực và tiền tài làm người động lòng, trước khi có đủ thực lực, tuyệt không thể đụng vào.

Mọi người đều gật đầu.

Lúc trước họ còn lo lắng, vị Tiểu sư thúc này sau khi hiểu rõ tình hình tông môn sẽ cưỡng chế quản lý, hiện tại xem ra là có chút quá lo lắng.

Tô Ẩn nói tiếp: "Thứ hai, ta cần một nơi ở yên tĩnh, tốt nhất là có đất thật rộng, có thể trồng rau, trồng lương thực, không dễ bị người khác quấy rầy."

"Điều này…"

Sau khi chần chừ một lúc trưởng lão Ngô Nguyên nói: "Cũng có một nơi như vậy, nhưng không có người ở đã lâu, còn có chút chênh lệch, vì không có nhiều linh khí nồng đậm..."

“Yên tĩnh là được rồi!” Tô Ẩn gật đầu.


Tình hình bây giờ càng khiêm tốn càng tốt, tốt nhất là không tiếp xúc với ai, nếu không sẽ rất dễ bị lộ tẩy.

Về phần nhìn... Có thể nhìn sang khu cấm địa không?

"Sư điệt sẽ cho người đến dọn dẹp!"

Trả lời xong Ngô Nguyên cân nhắc nhìn sang: "Thứ tội cho sư điệt to gan, không biết... Tiểu sư thúc hiện tại đã đạt tới cảnh giới nào rồi?"

Không chỉ có hắn thấy khó hiểu, năm vị trưởng lão khác cũng tràn đầy nghi hoặc.

Bọn họ đều đã đạt tới cảnh giới Thần Cung nhưng vẫn không nhìn ra được thực lực của người này, chẳng lẽ... Chỉ trong mười năm, hắn đã vượt qua bọn họ?

“Ta?” Khi bị hỏi thẳng, Tô Ẩn xấu hổ muốn giấu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu: “Ta chỉ là một phàm nhân...”

"Một người phàm?"

Mọi người đồng thời sững sờ.

Sau khi do dự, Ngô Nguyên nói: "Vậy... Sư điệt có thể dùng thần thức kiểm tra một chút không?"

Tiên Thiên Đạo Thể, mười năm khổ tu...

Phàm nhân?

Đang trêu chọc bọn họ sao?

“Được!” Tô Âm gật đầu.

"Đắc tội…"

Nhẹ nhàng thở ra, trưởng lão Ngô Nguyên vận động tinh thần, thần thức lan tràn về phía trước, ngay sau đó liền nhíu mày.

Không có dấu hiệu sự vận động của chân nguyên!

Thần thức vẫn tiếp tục.

Có thể cảm nhận rõ ràng sau khi thần thức xuyên qua làn da của đối phương, giống như rơi vào thép hay tảng đá, khó có thể nhúc nhích, hơn nữa trong cơ thể có cảm giác áp chế mạnh mẽ, giống như đang bài xích lực lượng của y.

Bùm!


Ngay sau đó, một luồng khí tức uy nghiêm quét qua hắn, trong lòng nhất thời ngẩn ra, cảm giác thăm dò không còn là người thường, mà là Tiên nhân.

Đăng đăng đăng đăng đăng!

Liên tục lui lại bảy tám bước, sắc mặt tái nhợt.

Tiên nhân không được xúc phạm, Thánh Nhân không thể kiểm tra!

Theo truyền thuyết, Tiên nhân hoặc Thánh nhân có chứa đại đạo trong cơ thể của mình, người thường không được phép nhìn trộm, một khi bị mạo phạm, sẽ tự động gặp phải phản phệ...

Chẳng lẽ là do Tiên Thiên Đạo Thể cùng Tiên Linh Huyết Mạch có khả năng này?

"Thử lại lần nữa!"

Cắn răng,

Lần này y dùng hết toàn lực của mình, sau mấy nhịp thở y đã không thể chịu đựng được nữa, "Bộp!" Máu tươi phun ra một cách điên cuồng.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Năm trưởng lão còn lại tò mò cùng nhau truyền ra thần thức tràn tới.

"Đừng!"

Trưởng lão Ngô Nguyên vội vàng lắc đầu, nhưng lời nói còn chưa dứt, năm vị trưởng lão cũng đều lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt.

"…"

Tô Ẩn cười khổ.

Trước đây ta còn lo lắng những trưởng lão này sẽ ngại mất thể diện mà phối hợp không tốt, hiện tại xem ra ta đã nghĩ quá nhiều...

Máu cũng phun ra...

Rõ ràng là chuyên nghiệp hơn so với đám Trần Ngự nhiều!

Trấn Tiên Tông đường đường là một trong mười môn phái đứng đầu ở Đại Duyễn Châu, một tông môn nhất lưu, vì tự bảo vệ mình, người người đều biến thành diễn viên... Thật không dễ dàng gì!

Đáng tiếc!

Quá thê thàm!

Thê lương!

"Nếu không có chuyện gì, vậy ta đi tới chỗ ở..."

Biết rằng chính mình không có thực lực mới khiến mọi người trầm luân như vậy, Tô Ẩn cảm thấy như ngồi trên đống lửa

"Ách...được!"


Ngô Nguyên sửng sốt, ra lệnh cho Trần Ngự và Triệu Nhược Hư cùng Tiểu sư thúc đi ra ngoài.

Ngay khi hắn rời đi, căn phòng lại trở nên yên tĩnh.

"Ta hiểu rồi!"

Thật lâu sau, trưởng lão Ngô Nguyên vẻ mặt ngưng trọng, giọng nói vang lên: "Không hổ là Tiểu sư thúc, nhìn xa trông rộng, là chúng ta không bằng! Nói thật, tại sao ta lại không nghĩ ra biện pháp này!"

Mọi người đều khó hiểu.

Trưởng lão Ngô Nguyên không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại: "Có Tiên Thiên đạo thể và Tiên Linh huyết mạch tu luyện mười năm, chỉ là phàm nhân bình thường, không có chút tu vi nào, ngươi tin không?"

"Không tin!"

"Nếu như nói đạt đến cảnh giới Tông Chủ, các ngươi có tin không?"

"Vẫn là không tin!"

"Cho nên, đây là chỗ cao minh nhất của Tiểu sư thúc! Theo lời ta nói, ngụy trang thành cường giả mười tám tuổi cảnh giới Tông Chủ... Đại Duyễn Châu nhất định là số một, thậm chí là toàn bộ đại lục Càn Nguyên cũng phải xếp ở năm hạng đầu! Với danh tiếng như vậy, nhất định sẽ có vô số cường giả đến khiêu chiến... "

Trưởng lão Ngô Nguyên giải thích: "Trốn một lần, hai lần, ba lần, thậm chí nhiều lần cũng không sao? Nhưng sớm muộn gì lời nói dối cũng bị phá vỡ!"

Mọi người đều gật đầu.

Nhận lấy danh tiếng lớn, thì cũng chịu áp lực lớn hơn.

"Giả làm người phàm, lấy lui làm tiến, còn làm ngược lại, che giấu tu vi để mọi người không nhìn ra chân tướng... Điều này càng có sức uy hiếp, càng khiến người ta kiêng dè. So với cái gọi là ngụy trang cao nhân, cao minh hơn nhiều."

Trưởng lão Ngô Nguyên thở dài: "Tuy rằng Tiểu sư thúc mới mười tám tuổi, nhưng lại đem nhân tâm đùa giỡn trong lòng bàn tay, chúng ta không thể so với phần tâm tư và mưu trí này!"

"Nói thực lực rất mạnh thì không ai tin, nói không có thực lực, cũng không tin. Nếu đã như vậy, không bằng thần bí một chút, giả bộ không có thực lực, khiến người ta vừa nghi ngờ vừa kiêng kỵ. Hiệu quả càng tốt hơn là giả làm cao nhân"

Mọi người chợt hiểu ra, họ lại một lần nữa nhớ tới hành động của cậu thiếu niên, càng nghĩ lại càng cảm thấy hoàn mỹ phù hợp, không chê vào đâu được.

"Việc ngụy trang của Tiểu sư thúc đã bắt đầu rồi, chúng ta không thể gây cản trở. Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải nghiêm túc và không nhắc đến tu vi của sư thúc nữa!"

Trưởng lão Ngô Nguyên nói rõ: "Hơn nữa tung tích của Tiểu sư thúc, mọi chuyện đều phải giữ bí mật, để cho mọi người biết có một người như vậy là được, nhưng không biết người ở đâu! Hư hư thực thực, càng bí ẩn càng tốt!"

"Vâng!"

Mọi người ôm quyền.

Đây mới là ngụy trang thực sự!

Tùy ý làm ra cũng chứa đựng thâm ý sâu sắc, làm cho người khác thán phục không hổ là Tiểu sư thúc...

Chúng ta bội phục!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui