Edit: Ring.
Nhưng một khi phát hiện, dưới hoàn cảnh trời còn chưa tối hẳn như thế này, hơn nữa dưới lầu còn có tầng tầng lớp lớp hộ vệ, nhất thời người này cũng khó có thể lẩn vào trong đám người.
Vậy chỉ còn cách theo đường trên nóc nhà mà chạy.
Mà Bùi Dạ Tập muốn bắt hắn lại nên cũng bay lên nóc.
Tuy khinh công của Bùi Dạ Tập không tốt bằng đối phương, nhưng hắn áp dụng phương pháp giống Bùi Phong đêm qua, chính là dốc hết sức lực dính lấy người kia, không để hắn dễ dàng thoát đi trong phạm vi một trượng*, khiến đối phương không thể dùng khinh công bỏ chạy mà phải ra sát chiêu động thủ với mình.
(R: một trượng là khoảng 3.33m).
Nháy mắt, hai người đã ở trên nóc Yên Vân lâu đánh được ba bốn mươi chiêu. Võ công của người nọ rõ ràng cao hơn Bùi Dạ Tập, nhưng Bùi Dạ Tập lại thắng ở ra tay sắc bén, không hề cố kỵ điều gì, chiêu chiêu đều ngoan độc, đường kiếm cũng vô cùng chuẩn xác, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Người kia đánh trả lại không khỏi có chút khó khăn, nhưng dù sao hắn cũng mang thân phận thích khách, không nên đấu quá lâu, miễn cho cứu viện đến, muốn thoát thân càng không dễ.
Dù sao ngày hôm qua Bùi Huyền là đào thoát trong đêm, còn dễ dàng hơn một chút. Hắn lúc này trời chưa tối hẳn, tầm nhìn vẫn còn rất cao, nếu để hai người Nghênh Phong cùng Triển Tịch kia đến dùng toàn lực đuổi theo, hắn nếu muốn toàn thân thoát khỏi bọn họ, sợ là khả năng không lớn.
Hai người trên nóc nhà ngươi một chiêu ta một chiêu, đánh đến quên trời quên đất, hừng hực khí thế, mà Giang Mộ Yên ngâm trong thùng tắm cũng kinh hồn táng đảm nhìn đám tro bụi không ngừng rơi từ trên nóc nhà xuống, nghe một tiếng lại một tiếng mái ngói bị đạp lên.
Trong lòng nàng âm thầm kêu khổ không ngừng. Trời ạ, các ngươi muốn đánh nhau cũng đổi chỗ khác đi a! Đừng có đánh tới đánh lui trên đầu nàng. Đánh nhau như vậy, đừng nói nóc nhà này không được chắc, cho dù nó có chắc như đá cũng không chịu nổi bọn họ tiếp tục đánh như vậy a!
Lỡ như bị sụp xuống, nàng không phải thảm sao?
Hơn nữa càng làm cho Giang Mộ Yên xấu hổ chính là nàng bây giờ còn đang không một mảnh vải che thân ngồi trong thùng tắm, cho dù muốn mở cửa chạy đi cũng phải để cho nàng có cơ hội mặc xong quần áo chứ, không phải sao?
Nhưng mà tình hình trước mắt bây giờ như thế này, nàng sao dám bước ra khỏi thùng tắm đây?
Thầm cầu mong Bùi Dạ Tập nhanh chóng dẫn tên thích khách đáng ghét kia đến chỗ khác đánh để nàng có thể đứng dậy mặc quần áo. Nhưng nàng cầu nguyện một lúc lâu, hai người trên đầu vẫn đánh nhau không ngừng.
Giang Mộ Yên thấy Yên Vân lâu xây từ gỗ này đã sắp sửa thành Nguy hiểm lâu thì cũng không thèm quan tâm nữa, trực tiếp đứng dậy chuẩn bị bước khỏi thùng tắm.
Mà ngay sau đó, trên đầu đột nhiên phát ra một tiếng ‘oành—‘ rất lớn, giống như một quả bóng khổng lồ bị đâm bể, tiếng vang đó khiến người ta sợ hãi vô cùng.
Trong lúc nàng còn chưa kịp đoán chuyện gì vừa xảy ra thì chợt nghe đến Bùi Dạ Tập bị đau hô mà một tiếng, tiếp theo nóc nhà ngay trên đầu nàng bị phá thành một cái lỗ lớn vô cùng.
Sau đó một bóng người mặc quần áo đen cùng với gỗ vụn, ngói vỡ linh tinh cùng nhau rơi xuống.
Giang Mộ Yên không thể không phát ra một tiếng kêu sợ hãi, phản ứng theo bản năng chính là đưa tay bảo vệ đầu, đồng thời chuẩn bị tinh thần bị rơi trúng.
Mà tiếng kêu hoảng sợ không nhỏ này của nàng đã khiến Bùi Dạ Tập vốn đã bị nội thương không nhẹ đang rơi xuống mạnh mẽ xoay người đổi hướng, không trực tiếp trúng Giang Mộ Yên mà là rơi xuống khoảng nước trước mặt nàng.
Đồng thời còn vì che cho nàng không bị gỗ vụn, ngói vỡ rơi trúng mà ngay lúc Bùi Dạ Tập rơi xuống nước, hắn liền nghiêng người qua, ôm lấy Giang Mộ Yên vẫn còn trần như nhộng.
Giang Mộ Yên hoàn toàn sợ ngây người, chỉ cảm thấy một cỗ lực lớn mạnh mẽ kéo nàng vào lòng, sau đó là mấy tiếng lộp bộp liên tiếp truyền vào tai, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Bên ngoài cũng không ngừng truyền đến tiếng gọi ngày càng lớn, còn có người trực tiếp phá cửa xông vào, kinh hoảng hô “Đại thiếu gia –“
Sau đó lại là tiếng thét chói tai ngăn cản của Hồng Nguyệt “Đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Không được tiến vào! Tiểu thư nhà ta còn đang tắm, trên người không có quần áo –“
Tiếp theo lại là một trận tiếng bước chân hỗn loạn chạy ra.
Giang Mộ Yên nghe được mấy tiếng động đến rồi lại đi như vậy, quả thật khóc không ra nước mắt.
Thầm nghĩ nàng thật sự rất xui xẻo, mới sống lại ở cổ đại này được mấy ngày, vậy mà không có một bữa nào được yên tĩnh, ví dụ như sự kiện thích khách này, đêm qua vừa để chạy một tên, hôm nay lại tới nữa.
Chẳng lẽ nàng bị người ta hận đến vậy sao? Cho nên mới chưa giết được nàng thì chưa chịu bỏ qua?
Vậy nên bây giờ nàng bất quá chỉ muốn tắm rửa một chút, kết quả là hít đầy một phổi bụi từ nóc nhà rơi xuống chưa tính, còn bị người ta nhìn thấy sạch sẽ?
“Ê, Bùi Dạ Tập, ngươi đủ chưa? Thích khách đã sớm chạy thoát, ngươi còn chưa chịu đi ra ngoài?”
Giang Mộ Yên thật sự là không biết nên mắng hay nên cảm tạ hắn. Nếu là mắng, dù sao người này vào một khắc cuối cùng còn biết dùng thân thể để bảo vệ nàng không bị mấy thứ trên nóc rơi trúng. Nhưng nếu muốn nàng cảm tạ hắn, trong lòng Giang Mộ Yên lại thật sự không muốn
Nàng thầm nghĩ nếu không phải hắn cứng rắn muốn quấn lấy tên thích khách kia đánh nhau ngay trên nóc, phòng nàng bây giờ cũng đã không bị phá một cái lỗ lớn, thân mình cũng thiếu chút nữa bị người ta thấy sạch sẽ.
Nhưng mặc dù không bị nhóm hộ vệ xông tới nhìn thấy thì cũng đã bị tên Bùi Dạ Tập này chiếm tiện nghi.
Hiện tại thích khách cũng đã chạy rồi, hắn còn ôm nàng làm cái gì? Muốn tiếp tục ăn đậu hủ sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...