Edit: Ring.
Thần sắc Giang Mộ Yên rất nghiêm túc, từng câu chữ nói ra đều mạnh mẽ, mà những lời này Bùi Phong lại chừng từng nghe hay đọc qua.
“Mộ Yên, ngươi có biết những lời này trước nay chưa từng có ai nói với chúng ta. Mọi người chỉ biết thương nhân là một đám thấp kém, chúng ta sinh ở Bùi gia, cho dù hưởng hết phú quý người thường ít có nhưng địa vị trong xã hội chung quy vẫn không cao”
Bùi Phong khiếp sợ nhìn Giang Mộ Yên, trong ánh mắt có vẻ kinh diễm cùng cảm xúc phức tạp mà hắn chưa bao giờ bày ra cho người nào thấy.
“Đó là bởi vì bản thân mọi người đều xem nhẹ giá trị của chính mình. Lão phu tử có câu, tự trọng sẽ được người trọng. Thân là thương nhân cũng xem chính mình là hạ tiện, huynh sao còn muốn người khác xem trọng được đây?”
Giang Mộ Yên thản nhiên vạch trần điểm mấu chốt.
“Hay cho một câu ‘tự trọng sẽ được người trọng’! Yên nhi, con quả nhiên không hổ là đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc, kiến thức bực này, từng ấy năm nay còn chưa ai có được.
Yên nhi, nếu người trong thiên hạ đều hiểu được điều này như con, thương nhân sao còn không thể ngẩng mặt với người khác chứ?”
Cùng với tiếng nói truyền từ cửa đến, Bùi Vũ Khâm cùng Bùi Dạ Tập cũng một đêm chưa ngủ tiêu sái một trước một sau bước vào.
“Thúc thúc!”
Bùi Phong nghe được giọng này liền nhanh chóng đứng lên, cúi người hành lễ với Bùi Vũ Khâm vừa mới bước vào.
“Phong nhi thấy sao rồi? Độc đã giải hết chưa?”
“Làm phiền thúc thúc lo lắng, Phong nhi đã khỏe, hoàn toàn không còn trở ngại gì, đều là nhờ vào hai vị cao nhân bên cạnh thúc thúc ngài hỗ trợ. Nếu không, Phong nhi sợ là –“
“Không sao là tốt rồi. Đều là người một nhà, không cần nói mấy lời khách sáo như vậy. Nhưng thật ra ta hiện tại muốn hỏi con một chút, hôm qua con trực tiếp đánh với thích khách kia, con có dựa vào dáng người cùng thân thủ mà suy ra được thân phận của hắn không? Hoặc là có cảm thấy người đó nhìn quen mắt chút nào không? Nghênh Phong bọn họ hoài nghi người này bây giờ vẫn còn ẩn nấp trong Bùi phủ của chúng ta!”
Lời này của Bùi Vũ Khâm khiến Bùi Phong thoáng chần chờ một chút, sau đó hắn hơi hơi nhắm mắt, tựa như đang hồi tưởng lại những hành động của người kia.
Hơn nửa ngày, hắn mới lắc đầu “Thật có lỗi, thúc thúc, Phong nhi thật sự nhớ không nổi người nọ giống với ai. Cho nên có lẽ hắn đúng là còn đang ẩn thân ở nơi nào đó trong phủ, có điều Phong nhi không biết hắn mà thôi.”
“Ừ, nếu đã vậy thì con cũng đừng nghĩ nhiều nữa. Chuyện này ta sẽ cho người điều tra.” Bùi Vũ Khâm gật đầu, sau đó lại chuyển tầm mắt sang Giang Mộ Yên một lần nữa.
“Yên nhi, con cũng mệt mỏi cả một đêm rồi, giờ Phong nhi đã không có chuyện gì, con cũng nên đi rửa mặt một chút rồi chuẩn bị nghỉ ngơi đi. Dù sao thân thể con cũng không được tốt lắm, hôm qua còn đột nhiên ngất xỉu nữa. Con có uống thuốc đúng giờ không?”
Giang Mộ Yên đương nhiên rất muốn nói nàng không có bệnh, căn bản không cần uống thuốc, nhưng khi nhìn đến ánh mắt lo lắng của Bùi Vũ Khâm, lời nói đã lên đến miệng kia tự động biến thành “Có, ta có uống đúng giờ. Ngài không cần lo lắng!”
“Vậy là tốt rồi, con nghỉ ngơi đi. Lưu Vân tiểu trúc có sẵn khách phòng đã chuẩn bị tốt, ta cho người dùng kiệu đưa con qua bên kia!”
Bùi Vũ Khâm nói xong liền định vẫy tay để Thanh Thư đi an bày, nhưng Giang Mộ Yên lại ngăn cản.
“Không cần, ta ngủ bù ngay trong phòng này là được rồi. Bùi Phong, hôm qua tới tìm ta có chuyện gì quan trọng không? Nếu có thì chúng ta xuống thư phòng dưới lầu nói, còn không thì lần khác ta lại mời huynh đến uống trà rồi bàn sau. Hôm nay ta muốn nghỉ ngơi!”
Bùi Phong tất nhiên là không có chuyện gì quan trọng. Tối hôm qua sở dĩ hắn đến là bởi vì nghe nương nói ban ngày Dạ Tập đã nhục mạ Giang Mộ Yên rất khó nghe, hắn cảm thấy lo lắng nên mới định đến đây xem tình trạng của nàng ra sao.
Giờ nhìn bộ dáng của nàng, trạng thái tinh thần rất không tệ, tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng gì bởi lời nói của Dạ Tập, trong lòng hắn cũng yên tâm.
Hơn nữa đêm qua hắn cũng đã nằm một đêm trên giường nàng, khiến nàng chủ nhân chân chính của căn phòng này phải chịu thiệt mà đọc sách một đêm ở thư phòng, hắn đã hổ thẹn không thôi.
Nay Bùi Vũ Khâm cùng Dạ Tập đều ở đây, hắn sao có thể tiếp tục ở lại phòng nàng chứ?
Lúc đang suy nghĩ muốn cáo từ, Giang Mộ Yên lại nói một câu như vậy để giải vây cho hắn, trong lòng Bùi Phong cảm kích còn không kịp, tất nhiên sẽ phối hợp lắc đầu “Chuyện này lần khác nói cũng được, hôm nay ngươi cũng đã đủ mệt, nghỉ ngơi trước đi. Ta cũng nên trở về!”
“Ừm, vậy huynh đi đi, ta không tiễn!”
Bùi Phong mỉm cười gật đầu, sau đó bước đến trước mặt Bùi Vũ Khâm hành lễ một cái “Thúc thúc, vậy Phong nhi cáo lui!”
“Ừ, đi đi. Nếu thân thể có chỗ nào không thoải mái thì liền đến Vị Vũ lâu tìm Nghênh Phong.”
“Dạ, Phong nhi đã biết, đa tạ thúc thúc đã quan tâm. Phong nhi đi!” Nói xong, Bùi Phong cũng gật đầu với Bùi Dạ Tập một cái rồi mới bước ra khỏi phòng Giang Mộ Yên.
“Tốt lắm, chúng ta cũng nên đi! Yên nhi, nếu khi nào có rảnh thì cũng đừng quên mời ta đến Yên Vân lâu này của con dùng trà. Đối với những kiến giải con vừa nói khi nãy, nếu có cơ hội, ta còn muốn nghe thêm mấy lần nữa.”
Giang Mộ Yên không trả lời thẳng, chỉ mỉm cười hỏi “Có chơi cờ không?”
Bùi Vũ Khâm gật đầu “Sẽ!”
“Vậy thì cần gì phải đợi đến lúc, khi nào ngài cảm thấy rảnh rỗi, nếu không ngại thì cứ đến đây để Mộ Yên cùng ngài đấu một ván, vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm hẳn là một việc tiêu khiển không tệ.”
Trả lời như vậy rõ ràng chính là đồng ý mời Bùi Vũ Khâm cũng thường đến, Bùi Vũ Khâm liền nở nụ cười, cảm thấy Yên nhi hiện tại đúng là rất thú vị “Đúng là một kiểu tiêu khiển không tệ. Vậy một lời đã định, ta đi đây!”
“Không tiễn!”
Giang Mộ Yên nói không tiễn thì quả nhiên là không tiễn. Mắt thấy bọn họ đã rời khỏi phòng, nàng liền đi qua đóng cửa lại, sau đó trực tiếp nhào lên giường, bắt đầu ngủ bù!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...