Edit: Ring.
Ở đây ngoại trừ bản thân Giang Mộ Yên và Bùi Vũ Khâm thì không ai tin lời Bùi Dạ Tập nói là thật. Bởi vì Giang Mộ Yên bây giờ còn đang bình yên ngồi trước mặt bọn họ, Bùi Dạ Tập lại nói lúc hắn đi vào thì Giang Mộ Yên đã chết, vậy không phải nói hưu nói vượn hay sao?
“Đại thiếu gia, phu nhân còn sống!”
Thanh Thư nhắc nhở đại thiếu gia, người rõ ràng đang quá mức bối rối, nóng lòng muốn chống chế chuyện mình đã làm.
“Ta biết nàng còn sống. Nhưng mà hôm đó lúc ta vào rõ ràng thấy nàng đã không còn thở. Nếu không, bằng võ công của ta thì sao lại để một tiểu nha đầu như Hồng Nguyệt đến gần như vậy mà còn chưa phát hiện?” Bùi Dạ Tập hổn hển nói tiếp.
Những lời này thật ra khiến Triển Tịch và Nghênh Phong đồng ý. Võ công của Bùi Dạ Tập tuy không bằng bọn họ nhưng trong vòng mười trượng, nếu có người đứng gần đó nhìn hắn, lại trong lúc đêm tối yên tĩnh, hắn không lý nào lại không phát hiện. Hơn nữa nếu hắn đúng là hung thủ đã hại Giang Mộ Yên thì hình như cũng không lý nào lại đứng bồi hồi ở cửa phòng một lúc mới đi?
Cho dù ban đêm không có hạ nhân đi tới đi lui nhưng chỉ riêng việc nửa đêm canh ba hắn còn đứng trước cửa phòng Giang Mộ Yên thôi, nếu để ai biết thì cũng đã đủ khiến người ta hoài nghi hắn rồi.
Nhưng nếu nói Bùi Dạ Tập thật sự không có ý tổn thương Giang Mộ Yên thì cũng không hợp lý. Hắn đêm hôm khuya khoắt không ngủ mà lại xuất hiện trước cửa phòng Giang Mộ Yên làm cái gì? Hơn nữa chính hắn cũng thừa nhận mình đã vào phòng, hiển nhiên không phải Giang Mộ Yên mời mà là hắn lén đi vào, đó lại là vì sao nữa?
“Được rồi, mọi người không cần nói nữa. Hồng Nguyệt, Thanh Thư, hai vị tiên sinh, mời mọi người ra ngoài một chút đi, ta có lời muốn nói riêng với Dạ Tập!”
Giang Mộ Yên thở dài một tiếng, nghĩ không biết có nên thừa dịp này mà thẳng thắn nói thân phận thật của mình ra cho Bùi Dạ Tập biết luôn hay không. Dù sao nếu không nói ra thì hắn vẫn sẽ cho là Giang Mộ Yên thay lòng đổi dạ, bội bình bạc nghĩa mà chuyển sang yêu phụ thân hắn.
Xã hội cổ đại này tôn trọng ‘một nữ không lấy hai chồng, ngựa tốt không khớp hai yên’. Dù nói thế nào đi nữa thì trong mắt những người thời đại này, Giang Mộ Yên nàng đã xem như một nữ nhân xấu không chung thủy.
Cho nên Giang Mộ Yên tính thử xem nếu nói ra chân tướng thì tỷ lệ hòa hảo của Bùi Dạ Tập và Bùi Vũ Khâm sẽ là bao nhiêu.
Thật ra trước kia nàng cũng từng ám chỉ với Bùi Dạ Tập mình không phải Giang Mộ Yên cũ nữa rồi, đáng tiếc Bùi Dạ Tập lại tưởng nàng vì muốn lên làm chủ mẫu Bùi gia nên cố tình lấy cớ.
Nếu chính hắn đã nói hôm đó tận mắt nhìn thấy thi thể Giang Mộ Yên thì giờ nàng lại nói ra chân tướng, tỷ lệ chấp nhận của hắn hẳn sẽ cao hơn nhiều.
Vì vậy mà Giang Mộ Yên quyết định liều một phen.
Bùi Vũ Khâm vừa nghe nàng nói vậy liền biết nàng sắp làm gì, không khỏi ngẩn ra, sau đó liền phản đối theo bản năng: “Yên nhi, nàng…”
“Vũ Khâm, không sao, chàng cũng ở lại đi!” Giang Mộ Yên biết Bùi Vũ Khâm lo lắng. Dù sao chuyện linh hồn nàng đến từ thế giới khác, càng ít người biết càng an toàn. Thêm một người biết đồng nghĩa với việc thêm một phần nguy hiểm.
“Phu nhân, lão gia, hai người…”
Hồng Nguyệt không biết trong ánh mắt của phu nhân và lão gia đã trao đổi với nhau chuyện gì, nàng chỉ không hiểu vì sao rõ ràng mình đã nói ra chân tướng rồi, hơn nữa những lời giải thích của đại thiếu gia lại sơ hở chồng chất mà lão gia và phu nhân vẫn không ai tức giận?
“Hồng Nguyệt, Thanh Thư, các ngươi ra ngoài đi. Triển tiên sinh, Nghênh Phong tiên sinh, cũng phiền hai người đến phòng khách ngồi uống trà. Để một nhà chúng ta ngồi trong phòng một chút là được rồi!” Bùi Vũ Khâm thay Giang Mộ Yên mở miệng.
Nghênh Phong và Triển Tịch nghe vậy cũng sửng sốt. Lão gia bảo bọn họ đến phòng khách uống trà rõ ràng ý là bọn họ cũng không cần bảo vệ ngoài phòng. Nói cách khác, chuyện sắp nói tiếp theo, ngay cả họ cũng không thể nghe.
Đây vẫn là lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua.
Xem ra lần này lão gia thật sự phát hỏa rồi, cho nên theo nguyên tắc chuyện xấu trong nhà không để người ngoài biết, hắn chuẩn bị xử lý đại thiếu gia, vậy nên mới không muốn bọn họ nghe được để tránh cho đại thiếu gia bị mất mặt.
Thanh Thư và Hồng Nguyệt dường như cũng phần nào hiểu được ý lão gia. Thanh Thư còn giữ được vẻ mặt ổn trọng, nhưng Hồng Nguyệt thì đã mừng đến không thể kiềm chế, lập tức cúi người, vui vẻ lên tiếng: “Dạ, lão gia, phu nhân!” Sau đó liền kéo Thanh Thư đi khỏi phòng.
Triển Tịch và Nghênh Phong tất nhiên cũng đi ra ngoài theo.
Giang Mộ Yên vẫn ngồi đó không nhúc nhích, Bùi Vũ Khâm lại đứng dậy tự mình đóng cửa, sau đó mới trở lại bên bàn, chỉ chỉ cái ghế cạnh rồi nói: “Dạ Tập, ngồi đi!”
“Có phải ông cũng không tin tôi hay không?”
Bùi Dạ Tập lại không ngồi xuống mà chỉ mặt mày tái mét hỏi Bùi Vũ Khâm. Không gọi cha, nhưng sự giả vờ kiên cường trong ánh mắt lại tiết lộ rằng hắn đang rất để ý, rất khẩn trương, khiến Giang Mộ Yên biết Bùi Dạ Tập cũng không phải không quan tâm cái nhìn của Bùi Vũ Khâm với mình như những gì hắn biểu hiện.
Có thể thấy đây là hiện tượng tốt.
Bùi Vũ Khâm tất nhiên cũng thấy được, nhưng hắn lại không nói ra, chỉ thản nhiên trả lời: “Con là con ta. Chuyện con nói không làm thì nhất định là không có làm, cho nên không cần hỏi lại. Ngồi đi!”
Một câu này, so với việc Bùi Vũ Khâm nói ra một vạn câu ‘Ta tin con’ còn hữu dụng hơn. Biểu tình Bùi Dạ Tập nhất thời dịu đi không ít. Tuy mặt hắn vẫn có chút cứng ngắc nhưng thân thể thẳng tắp đã tiến lên từng bước, ngồi xuống cái ghế mà Bùi Vũ Khâm đã chỉ.
Thấy hắn ngồi xuống rồi, trong lòng Giang Mộ Yên cũng thả lỏng hơn phân nửa. Chịu ngồi tức là hôm nay có cơ hội hòa giải rồi. Đàm phán đã có tám phần khả năng thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...