Edit: Ring.
“Yên nhi, ta có thể biết nàng định làm sao để Dạ Tập nghe lời mà trở về không?” Bùi Vũ Khâm do dự mãi mới hỏi ra một câu như vậy.
Nếu là trước đây, Giang Mộ Yên chắc chắn đã gật đầu nói tỉ mỉ cho hắn nghe, dù sao trước giờ nàng cũng không có thói quen giấu hắn chuyện gì. Nhưng mà bây giờ, nàng lại không sảng khoái gật đầu mà chỉ nhẹ giọng hỏi lại: “Đương nhiên có thể, bất quá Vũ Khâm chàng có bằng lòng tốn chút thời gian nói ta nghe chuyện năm đó, có liên quan đến ân oán tình thù giữa chàng và Lục Tử Yên hay không?”
Nói ra lời này xong, Giang Mộ Yên liền nhìn đến ánh mắt kinh dị của Bùi Vũ Khâm, nàng nhất thời bổ sung thêm: “Đương nhiên, đây không phải trao đổi. Nếu chàng không muốn nói, ta cũng không miễn cưỡng. Chỉ là ta cảm thấy hận một người rất vất vả, cũng sẽ khiến người ta không được vui vẻ, hơn nữa chàng còn hận nhiều năm như vậy. Nếu có thể, ta thật sự không muốn thấy chàng vất vả hay không vui, cho nên có chịu nói một chút với ta hay không?”
Thật ra Bùi Vũ Khâm đã sớm quyết định, lần này chỉ cần Giang Mộ Yên có thể thoát hiểm trở về, về lại bên cạnh hắn một lần nữa, đừng nói là thẳng thắn chuyện của Lục Tử Yên, cho dù nàng muốn hắn nói rõ ràng tất cả mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của hắn, Bùi Vũ Khâm cũng không chút chối từ. Mà thật ra thì hắn vẫn luôn chờ Yên nhi mở miệng hỏi.
Bùi Vũ Khâm nghĩ đêm qua Yên nhi sẽ đề cập đến, nhưng rốt cuộc nàng chỉ lo đau lòng vì hắn gầy yếu cùng mắc bệnh nên một chữ cũng không nhắc. Hôm nay rốt cục nàng đã hỏi rồi, nhưng hắn vẫn nhìn ra nếu không phải muốn thay hắn chia sẻ nỗi khổ cùng hận trong lòng thì nàng cũng không muốn hỏi đến.
Có thể được nàng tin tưởng cùng quan tâm như vậy, trong lòng hắn đã hoàn toàn thông suốt và ấm áp.
Vì thế, sau giữa trưa, Bùi Vũ Khâm nhẹ nhàng dắt tay Giang Mộ Yên, chậm rãi bước ra khỏi phòng, ra khỏi Lưu Vân tiểu trúc mà bắt đầu dạo bước dọc theo đại viện Bùi gia.
Giang Mộ Yên cũng không sốt ruột. Chuyện cũ đã chôn dấu hơn hai mươi năm, giờ muốn hắn nói ra thì cũng phải cho hắn chút thời gian để thu xếp cảm xúc.
“Cha ta, cả hai ca ca nữa, cũng không phải là bệnh chết như người ngoài nghĩ.”
Giang Mộ Yên sửng sốt. Một câu nói bình tĩnh như lời mở đầu này của Bùi Vũ Khâm lại khiến nàng đột nhiên cảm thấy sau lưng phát lạnh, giống như đã đoán được tiếp theo hắn sẽ nói gì.
“Thân thể Nhị ca xưa nay vẫn yếu hơn đại ca và ta một chút, đó là sự thật. Có điều trước khi Lục Tử Yên được gả vào Bùi gia thì huynh ấy vẫn rất tốt.
Hạ nhân Bùi gia bây giờ đều đã đổi qua mấy lượt. Ngay cả những hạ nhân nàng gặp khi vừa tỉnh lại cũng đã là nhóm người thứ sáu, bảy mà Bùi gia thay đổi rồi. Những người cũ được xưng là làm ở Bùi gia nhiều năm, chữ ‘cũ’ này cũng chỉ tối đa là bốn năm năm thôi.
Cho nên, những hạ nhân bây giờ chỉ biết là ta có hai huynh đệ, nhưng đại ca nhị ca của ta rốt cuộc như thế nào, họ hoàn toàn không rõ.”
Giang Mộ Yên biết Bùi Vũ Khâm trước giờ không phải người thích nói vô nghĩa, bây giờ hắn lại nói những lời không hề liên quan đến Lục Tử Yên chắc chắn là có nguyên do. Cho nên nàng cũng không sốt ruột, chỉ lẳng lặng đi theo hắn, nghe hắn tiếp tục kể chuyện xưa.
“Bởi vậy rất nhiều người không biết, đại ca và nhị ca của ta đều là kỳ tài mua bán. Chỉ là tính cách bọn họ khiến người ngoài cảm thấy họ không đủ ổn trọng mà thôi. Hơn nữa huynh đệ chúng ta khi đó vẫn còn rất trẻ, cho nên không ai ý thức được điều đó.
Nương mất rất sớm. Cha trước sau đã nạp hết bốn phòng thê thiếp, có điều hoàn toàn không sinh được ai, hơn nữa cũng đều hương tiêu ngọc vẫn khi còn trẻ. Cha vẫn hay nói mệnh người quá cứng nên khắc thê, vì vậy sau đó nếu có nhu cầu thì chỉ đến thanh lâu chứ không nạp thiếp nữa. Đối với những chi tiết nhỏ đó, ta vẫn cho là bình thường, chưa từng để ý có gì không thích hợp!”
Giang Mộ Yên im lặng không nói. Đúng vậy, nếu năm đó Vũ Khâm có được trí tuệ và đầu óc như vây giờ thì chắc đã biết một đám di nương chết trong nhà giàu có vốn đã là không bình thường. Có điều chắc Bùi lão gia năm đó muốn bảo vệ Vũ Khâm vẫn còn trong sáng nên mới không muốn để những thứ đen tối, dơ bẩn làm ô nhiễm linh hồn thuần khiết của hắn mà không nói gì thôi.
“Các ca ca rất thương ta. Chúng ta là anh em cùng cha mẹ. Đại ca lớn hơn ta năm tuổi, mẫu thân mất sớm, gần như đều là đại ca cùng chúng ta lớn lên, bởi vì cha luôn rất bận rộn.
Yên nhi, tình huynh đệ ở nhà giàu có không nhiều lắm, cũng phi thường đáng quý, nàng có biết vì sao không?”
Giang Mộ Yên mím môi: “Bởi vì liên quan đến một chữ ‘lợi’.”
Bùi Vũ Khâm nghe vậy thì thở dài một tiếng: “Đúng vậy, nàng nói rất chính xác. Vì liên quan đến một chữ ‘lợi’. Chỉ là lúc đó ta vẫn chưa hiểu được, ta chỉ hưởng thụ tình cảm của các ca ca một cách đương nhiên, cũng ngây thơ cho rằng chúng ta vĩnh viễn sẽ như vậy!
Có lẽ đúng là vì được bảo hộ rất tốt cho nên trước mười lăm tuổi, ta đối với bất cứ chuyện gì cũng theo đuổi sự hoàn mỹ, bao gồm khát khao cùng hy vọng đối với thê tử tương lai. Ta vẫn muốn tìm một thê tử dịu dàng biết lễ, bình tĩnh tiêu sái, lại chí thú hợp nhau, sau đó cùng nhau hòa tâm.
Tuy cũng đi theo phụ thân và hai vị ca ca học tập chuyện kinh doanh nhưng bọn họ cũng không dạy ta những chuyện ngươi lừa ta gạt. Bây giờ mọi người nhìn thấy ta đều khen một tiếng ‘ánh mắt gia chủ Bùi gia thật tinh chuẩn’, lại không biết ta vì vậy mà đã trả giá bằng ba mạng người thân nhất.
Năm quen biết Lục Tử Yên kia đúng là lúc cỏ cây tươi tốt, chim hót líu lo. Khi đó ta mới mười bốn, đúng là tuổi cho tình yêu mới chớm.”
“Mười bốn? Nhỏ vậy!”
Tuy sớm biết Bùi Vũ Khâm mười lăm tuổi thành thân với Lục Tử Yên, mười sáu tuổi có Bùi Dạ Tập, nhưng khi thật sự nghe hắn nói mình mười bốn tuổi đã có tình đầu thì Giang Mộ Yên vẫn nhịn không được mà kêu một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...