Edit: Ring.
Giang Mộ Yên thấy Hồng Nguyệt không còn tâm trí hầu hạ mình nữa thì cũng xoay người kéo Bùi Vũ Khâm định trở về phòng, lại thấy vẻ lo lắng cùng tơ máu trong ánh mắt hắn.
Nhất thời nàng còn chưa hiểu vì sao đột nhiên Bùi Vũ Khâm lại như vậy, liền thân thiết hỏi: “Vũ Khâm, chàng, chàng đây là…”
Nhưng mới chỉ nói được một nửa, nàng đã hiểu ra vì sao hắn lại thay đổi như vậy, liền dùng sức kéo hắn một cái: “Vũ Khâm, chàng đi theo ta!”
Bùi Vũ Khâm vội vàng thu lại cảm xúc, bước chân cũng không chịu khống chế mà bị Giang Mộ Yên kéo đi.
Trở lại phòng hai người, Giang Mộ Yên nhẹ nhàng ngẩng đầu: “Vũ Khâm, chàng là đang tự trách mình hôm ấy không để một người Triển tiên sinh hay Nghênh Phong tiên sinh ở lại bên cạnh ta sao?”
Bùi Vũ Khâm lắc lắc đầu: “Yên nhi, không có. Ta không có tự trách, nàng đừng lo lắng.”
“Được rồi, đừng gạt ta. Trong lòng chàng nghĩ gì, ta hiểu rất rõ. Nếu có thể không tự trách thì đã không phải chàng rồi.” Giang Mộ Yên nhìn vào mắt hắn: “Nếu ta nói với chàng, trong lúc ta bị bắt đã thất thân thì chàng có vì vậy mà khinh bỉ ta hay không? Trách cứ ta vì không tuân thủ phụ đức?”
“Yên nhi, ta làm sao có thể? Nàng nói vậy không phải còn khiến ta khó xử hơn trực tiếp tát ta hai cái sao?
Yên nhi, nàng nghe ta nói. Ta, ta biết nàng chịu nhiều thiệt thòi, ngàn sai vạn sai đều là ta sai, nàng trăm ngàn lần đừng để chuyện không vui này vướng bận trong lòng. Tình cảm của ta giành cho nàng tuyệt sẽ không vì vậy mà thay đổi nửa phần. Nếu ta vi phạm lời thệ ước hôm nay thì cứ để ta bị…”
Giang Mộ Yên thấy Bùi Vũ Khâm càng nói càng gấp, cũng càng kỳ cục thì không nghe nổi nữa, liền vươn tay che miệng hắn lại.
“Vũ Khâm, chàng càng nói càng bậy. Bình thường không phải thông minh cơ trí lắm sao? Ai bảo chàng là ta bị làm nhục?”
“Hả?” Bùi Vũ Khâm mơ hồ nhìn nàng, dường như còn chưa khôi phục lại từ kích động.
“Ta không bị sao. Mặc dù Bùi Huyền hắn có ý đồ tà đạo như vậy nhưng Vũ Bát đã tới ngăn cản kịp, cho nên ta được bình yên thoát ra. Vậy nên chàng cũng không cần kiêng dè không hỏi ta chuyện mấy ngày bị bắt vì sợ chạm đến nỗi đau của ta. Chúng ta là phu thê, không có nhiều cố kỵ như vậy!”
“Yên nhi, đó, đó là thật sao?”
“Tất nhiên là thật. Ta biết chàng lo lắng nhất không phải là ta bị làm nhục khiến chàng mất mặt, càng biết chàng sẽ không vì ta bị cưỡng hiếp liền cảm thấy đạo đức cá nhân của ta bị tổn hại mà không xứng với chàng. Chàng chỉ là lo rằng trong lòng ta sẽ để lại bóng ma, sẽ cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà Vũ Khâm, chàng cũng quá coi thường thê tử của mình rồi.
Ta không phải Giang Mộ Yên trước kia, cũng không thể xem như linh hồn thời đại này. Trong quan niệm của ta, trừ phi hai bên tình nguyện giao hợp, đó mới là phản bội. Nếu là không thể khống chế mà bị làm bẩn đã muốn dùng cái chết để tuẫn tiết thì ta sẽ không làm. Bởi vì ta biết, nếu thật sự yêu một người thì sẽ không muốn người đó chết, chỉ muốn người đó sống thật tốt mà thôi.”
“Yên nhi, nàng nói đúng. Nàng nghĩ vậy là ta yên tâm rồi. Nàng, nàng có biết khi tìm đến mật thất kia, nhìn thấy quần áo bị xé rách vụn của nàng rải khắp mặt đất, ta gần như là ngũ tạng thiêu đốt. Phẫn nộ vì nàng bị bạo hành, lại càng lo lắng cho tính tình cứng rắn của nàng, lỡ như nghĩ quẫn không biết sẽ thế nào. Trong giây phút đó, ta thậm chí còn có ý định muốn tự giết mình. May là nàng không sao, may là nàng không sao!”
Bùi Vũ Khâm ôm chặt lấy Giang Mộ Yên. Nhớ đến thời khắc đó, đến giờ hắn vẫn còn phát run, nghĩ mà sợ không thôi.
Giang Mộ Yên cũng vòng tay ôm lại hắn: “Vũ Khâm, ta sẽ không làm vậy, sẽ không. Trung thành về thân thể tuy là một trong những điều kiện cơ bản trong tình yêu nhưng nhiều lúc bất đắc dĩ, chỉ có cố gắng giữ mạng sống mới là lựa chọn tốt nhất cho người mình yêu. Tâm của ta là của chàng, chuyện này quan trọng hơn bất kỳ điều gì. Chỉ cần chàng biết ta không phải đang tìm cớ cho bản thân thì được rồi.”
“Yên nhi, Yên nhi, ta cũng vậy.”
Sau khi Giang Mộ Yên tháo gỡ khúc mắc cho Bùi Vũ Khâm, vẻ lo lắng trong mắt hắn cũng đã biến mất.
Hai người im lặng ôm nhau một lúc, sau đó Giang Mộ Yên mới nhẹ giọng nói: “Vũ Khâm, bây giờ Thanh Thư cũng tỉnh rồi, chuyện chúng ta cần làm cũng coi như có thêm một người giúp đỡ. Chỉ là thân thể mọi người giờ vẫn còn yếu, tốt nhất nên tĩnh dưỡng một hai ngày. Hơn nữa, người trong Bùi gia bây giờ vẫn không đủ, ta nghĩ bây giờ cũng đã đến lúc gọi Dạ Tập và Bùi Ngu về. Chàng thấy sao?”
“Dạ Tập?” Bùi Vũ Khâm lại nhíu mày: “Yên nhi, nàng muốn gọi Ngu nhi về thì ta đồng ý. Nhưng mà Dạ Tập, nàng và nó…”
“Vũ Khâm, ta biết chàng đang lo lắng điều gì. Thứ nhất là chàng lo hắn tâm cao khí ngạo, ngày đó tức giận bỏ đi, lúc này chắc chắn sẽ không chịu trở về dễ dàng. Thứ hai là cho dù hắn có trở lại, khẳng định cũng sẽ không nghe lời mà giúp đỡ chúng ta, thậm chí còn có khả năng chọc giận ta, chàng không nỡ để ta chịu thiệt. Ba là chàng càng lo lắng khi gọi Dạ Tập về rồi, chuyện Lục Tử Yên còn sống sợ là cũng không giấu được. Chàng hiển nhiên không muốn cho hắn biết chuyện năm đó, đúng không?”
“Yên nhi, ta hoài nghi không biết trong đầu ta còn chuyện gì có thể giấu được nàng nữa hay không? Nếu nàng đã biết hết rồi thì có thay đổi ý định không?”
Bùi Vũ Khâm nhịn không được mà cười khổ. Thê tử quá thông minh, đôi khi người làm trượng phu thật đúng là không biết nên thấy vui hay thấy bất đắc dĩ.
“Không đâu!” Giang Mộ Yên không chút do dự liền lắc đầu: “Ta chỉ hỏi chàng, Dạ Tập là cốt chục của chàng sao?”
Bùi Vũ Khâm gật đầu: “Đương nhiên rồi.”
“Vậy được rồi. Nếu hắn là cốt nhục của chàng thì cũng chính là người của Bùi gia. Mặc kệ mẫu thân hắn từng phạm sai lầm gì, bản thân hắn cũng không liên quan đến chuyện đó. Hơn nữa, nếu chúng ta đã chọn cách làm thứ ba rồi thì nhiều năm sau, cho dù giang sơn Đông Vân quốc có thay tên đổi họ thì Bùi gia chúng ta vẫn là Bùi gia danh tiếng lẫy lừng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...