Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công

“Đâu chỉ như vậy! Nghe người ngoài đồn Bùi Vũ Khâm và Lục thị kia tình đầu ý hợp. Bùi Vũ Khâm thậm chí còn vì cái chết của Lục thị mà hai mươi năm không tái giá. Nhưng bây giờ, ba người chúng ta đều đa thấy ‘người chết’ hết rồi, mọi người cảm thấy Bùi Vũ Khâm nhốt nữ nhân kia mười mấy năm chính là biểu hiện của ‘tình đầu ý hợp’, ‘kiêm điệp tình thâm’ sao?

Mọi người đều là nam nhân. Một nam nhân, nhất là người thành công như Bùi Vũ Khâm, chuyện có thể khiến hắn hận đến độ đó còn có thể là gì, không phải vừa nghĩ đã hiểu rồi sao?”

Hai người kia nghe hắn nói vậy, biểu tình đều trở nên kinh hãi.

Thấy đã thu được hiệu quả mong muốn, Lí đại nhân lại càng đắc ý mà tiếp tục: “Chỉ là trước đây chúng ta khống biết chân tướng nên mới đi một vòng lớn như vậy. Nếu sớm biết, lúc trước liền trực tiếp bắt Giang Mộ Yên là mọi chuyện xong hết rồi. Cần gì phải chộp cái phiền toái đó vào tay, tự dưng bị Bùi Vũ Khâm hận mà lại chẳng được gì. Thật sự là…”

Ba vị đại nhân tự cho là đã đoán được tất cả bí mật của Bùi Vũ Khâm. Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt ‘thì ra là vậy’, ‘biết vậy chẳng làm’. Lại không biết tình hình thật sự khác với suy đoán của bọn họ rất nhiều.

Bất quá cũng vì bọn họ đoán vậy mà vô tình hành động tiếp theo của họ tại là giúp đỡ cho Bùi Vũ Khâm, khiến Bùi Huyền kia càng cảm thấy đau đầu.


“Vậy bây giờ ngoại trừ phái quân đội điều tra khắp Phỉ Thúy thành thì chúng ta còn làm gì nữa?”

“Làm hòa với Bùi Vũ Khâm!”

“Làm hòa với Bùi Vũ Khâm?”

“Đúng vậy!”

“Không biết theo Lí đại nhân thì làm thế nào mới hòa được?”

Vương, Cát hai vị đại nhân kia giống như hoàn toàn không có chủ ý, mọi chuyện đều hỏi Lí đại nhân. Mà Lí đại nhân kia quả nhiên là người có năng khiếu làm diễn giả, lập tức vờ như bất đắc dĩ mà tiếc hận thở dài, nói: “Xem ra hai vị đại nhân mấy ngày nay đã quá mệt mỏi, cũng rơi vào tình hình ‘ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê’.”

“Đúng vậy, đúng vậy, không phải đều là vì việc này mà đau đầu thôi sao?”

“Rất đơn giản. Nếu chuyện này bắt nguồn từ bí mật kia thì bây giờ muốn làm hòa với Bùi Vũ Khâm, cách tốt nhất chính là trả hết bí mật cùng nhược điểm này lại cho hắn, coi như chúng ta hoàn toàn không biết chuyện này. Như vậy, tuy không dám nói Bùi Vũ Khâm sẽ hoàn toàn không so đo những chuyện mấy ngày nay chúng ta đã làm với hắn, nhưng chắc chắn tâm tình cũng dịu đi phần nào.

Nếu hay hơn, chúng ta có thể tìm Giang Mộ Yên về được từ tay bọn bắt cóc thì cho dù muốn hắn mang cả Bùi gia ra đổi, hắn cũng sẽ vui vẻ hơn, ít nhất thì cũng không quá ghi hận chúng ta. Dù sao tuy chúng ta đã dùng bí mật đó áp chế hắn nhưng người thật sự bắt thê tử hắn đi lại không phải chúng ta. Các ngài nói sao?”


“Chiêu này của Lí đại nhân đúng là cao, cao thật a!”

Vương, Cát hai vị đại nhân vừa nghe vậy liền khen ngợi. Như vậy, nếu có thể tìm được Giang Mộ Yên về là tốt nhất, nhưng nếu không được thì bọn họ cũng không xem như quá bị Bùi Vũ Khâm ghi hận. Mà nếu Bùi Vũ Khâm thật sự giao sản nghiệp Bùi gia hết cho bọn bắt cóc, bọn họ cũng không tin người bắt cóc kia sẽ vĩnh viễn giấu mặt.

Chỉ cần hắn lộ diện, triều đình còn có cớ để hung hăng đả kích rồi đem sản nghiệp hắn có được một cách phi pháp sung công.

Dù sao triều đình không dám đụng đến Bùi Vũ Khâm là bởi vì không có cớ xuất binh. Nhưng nếu Bùi gia rơi vào tay đạo tặc, mà triều đình lại ra tay thì lại hoàn toàn có lý.

Đừng nói là Bùi Vũ Khâm không thể quấy nhiễu nữa, cho dù là dân chúng trong thiên hạ biết được, sợ là còn muốn khen một tiếng triều đình quá tận tâm tận sức, ngô hoàng quá anh minh thần võ nữa kìa!

Cho nên mưu kế này của Lí đại nhân xem như là một cục đá ném trúng ba con chim, vừa có thể hoàn thành chuyện mà chủ tử muốn bọn họ làm, lại có thể giảm sự oán hận của Bùi Vũ Khâm đối với bọn họ, với Đông Vân quốc, với toàn bộ triều đình xuống mức thấp nhất, cuối cùng còn có được cả tài sản lớn như núi vàng núi bạc kia nữa. Tính thế nào cũng là một cuộc mua bán có lời, cũng khó trách Vương, Cát hai vị đại nhân liên tục khen hay.

Mấy người này tay chân cũng nhanh lẹ. Bên đây vừa thương lượng xong, bên kia đã bố trí chấp hành mệnh lệnh.


Vì vậy trưa hôm sau ngày khi Bùi Vũ Khâm nhận được thư đòi tiền chuộc đã có một cỗ xe ngựa che vải đen đi đến cửa Thiên của Bùi gia. Khi báo với hạ nhân để thông báo vào, người bước xuống từ xe ngựa đã nói trong đó là bằng chứng chứng tỏ sự thành tâm của chủ tử bọn họ đưa cho Bùi lão gia. Có điều họ cũng yêu cầu ngoại trừ Bùi Vũ Khâm ra thì không ai được nhìn.

Gia đinh kia tuy thấy bộ dạng đối phương thật thần bí, quỷ dị, nhưng vừa nghĩ đến phu nhân mất tích cũng không chỉ mới một ngày, lão gia vốn vô cùng ưu sầu đã từng phân phó, nếu có bất kỳ ai khả nghi đến phủ cầu kiến đều phải thông báo cho hắn trước. Giờ xe ngựa này tuy kỳ quái nhưng vừa nhớ đến mệnh lệnh của lão gia, gia đinh kia liền không dám chậm trễ mà chạy ngay vào phủ.

Bùi Vũ Khâm nghe người nói như vậy thì trong lòng không khỏi mừng rỡ, còn tưởng rằng là bọn bắt cóc đưa tín vật đến, liền không dám chần chờ mà bảo người nhanh chóng cho xe ngựa vào phủ, trực tiếp đến Lưu Vân tiểu trúc.

Sau đó hắn khẩn cấp cho mọi người lui ra hết, còn thận trọng để Triển Tịch và Nghênh Phong canh chừng, sau khi xác định không có ai có ý đồ đến nghe lén mới xem bí mật trong xe.

Nhưng sau khi vừa kích động, vừa lo lắng, vừa chờ mong xốc màn xe lên, Bùi Vũ Khâm lại lập tức nổi giận quát lớn: “Vô liêm sỉ! Ai muốn cái này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui