Giang Mộ Yên cố ý vờ như không chút hoài nghi, sau đó còn kiếm chuyện sai Hồng Nguyệt đi chính là để có cơ hội đến thư phòng nhìn xem. Nàng không đi cửa chính, bởi vì biết dù không có Hồng Nguyệt thì chắc chắn vẫn có nha hoàn khác đang canh ở đó. Cho nên nàng nhẹ nhàng mở cửa sổ, đẩy một cái ghế đến bên dưới, chuẩn bị theo cửa sổ đi ra ngoài.
Đáng tiếc Giang Mộ Yên vừa đặt chân lên thềm cửa, Triển Tịch đã lù lù bước ra từ bên cạnh. Biểu tình không đồng ý kia rõ ràng là không chấp nhận hành vi leo cửa sổ của Giang Mộ Yên.
Giang Mộ Yên thấy Triển Tịch thì không hề sợ hãi, chẳng những không thu chân mà ngược lại còn vươn tay “Triển tiên sinh đến đúng lúc lắm. Mộ Yên đang cảm thấy cửa sổ này có hơi cao, nhảy xuống hình như không mấy an toàn. Xin Triển tiên sinh đỡ Mộ Yên dùm một phen!”
Triển Tịch nghe vậy thì dở khóc dở cười.
“Phu nhân, nếu ngài muốn ra ngoài thi đi cửa chính được rồi. Sao lại đi cửa sổ nguy hiểm như vậy? Không bằng…”
“Triển tiên sinh nói vậy sai rồi. Nếu ta thật sự đi cửa chính, sợ là không đến một chén trà nhỏ thì Vũ Khâm đã áp tải ta về phòng rồi!”
“Vậy phu nhân là cảm thấy buồn hay là sao? Nếu thấy buồn thì liền bảo Hồng Nguyệt bồi ngài đi dạo hoa viên một chút, tin chắc lão gia dù có lo lắng cũng sẽ không đến mức không cho phu nhân đi tản bộ. Huống chi Triển Tịch sẽ ở bên cạnh bảo vệ, phu nhân ngài cứ yên tâm đi, không ai đuổi phu nhân về phòng nữa đâu.”
“Triển tiên sinh là thật sự không biết hay là đang giả bộ hồ đồ với Mộ Yên vậy?”
Giang Mộ Yên cũng không trốn tránh, chỉ thong dong, trầm tĩnh nở nụ cười “Trong nhà có chuyện xảy ra, mấy người không nói với ta thì thôi, cư nhiên còn cùng nhau thông đồng giấu diếm, lừa gạt ta. Đó là chuyện các người lấy cớ để ta an tâm dưỡng thai sao?”
“Ắc, phu nhân nói vậy là sao?”
Triển Tịch bất ngờ bị những lời Giang Mộ Yên nói dọa giật mình biểu tình không khỏi trở nên sửng sốt. Tuy đã phản ứng nhanh nhạy hỏi lại một câu nhưng sự chột dạ lộ ra trong nháy mắt vừa rồi cũng đã bị Giang Mộ Yên thấy rõ ràng.
“Triển tiên sinh, ngươi và Nghênh Phong tiên sinh đều là cao nhân đại hiệp. Mộ Yên tự thấy mình vẫn rất tôn kính, coi trọng hai vị tiên sinh. Nhưng sao bây giờ hai vị tiên sinh lại muốn nói dối Mộ Yên?
Mộ Yên tuy vào cửa chỉ mới hơn nửa năm, nhưng đối với Vũ Khâm, Thanh Thư, thậm chí là hai vị tiên sinh đây cũng xem như hiểu biết. Thời gian này, từ sau tiết Nguyên Tiêu, mỗi người các ngươi đều có hoặc ít hoặc nhiều hành vi lạ thường. Mộ Yên tuy chưa từng nói nhưng cũng đã thấy hết.
Vừa rồi Thanh Thư sơ hở chồng chất đối mặt với ta, Vũ Khâm gần đây cũng bận đến rối tinh rối mù, ta thậm chí đã bảy tám ngày chưa thấy Nghênh Phong tiên sinh, còn Bùi Huyền trước đây luôn tìm cơ hội đến phòng ta thỉnh an gần đây cũng không gặp. Tất cả những chuyện này, chẳng lẽ Triển tiên sinh nghĩ chỉ bằng một chữ ‘bận’ đã có thể qua mặt được Mộ Yên sao?
Nếu mấy người không ai chịu nói ra biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vậy thì ta chỉ còn cách tự mình đi tìm hiểu. Không biết Mộ Yên trả lời như vậy, Triển tiên sinh có còn vấn đề gì không?”
Triển Tịch hoàn toàn nghẹn họng câm nín. Nhìn gương mặt trầm tĩnh của Giang Mộ Yên, phản ứng đầu tiên của hắn chính là: Giang Mộ Yên này thật sự chỉ mới có mười tám tuổi thôi sao?
Bọn họ đều cho rằng mình đã che giấu rất thành công, không ngờ trong lòng nàng đã sớm hoài nghi, chỉ là không có nói ra thôi. Vừa rồi Thanh Thư trả lời thế nào, Triển Tịch ở bên ngoài cũng nghe thấy. Ngay cả hắn cũng nghĩ những lời đó đã rất hoàn mỹ, nếu đổi lại là người từng trải như hắn cũng chưa chắc trả lời được tốt như vậy. Nhưng sao khi lọt vào mắt Giang Mộ Yên lại biến thành lời nói dối sơ hở chồng chất chứ?
Hiện tại Triển Tịch thật sự có mấy phần đồng tình với lão gia Bùi Vũ Khâm. Cưới một phu nhân thông minh đến mức tinh quái như vậy, sau này hắn còn giấu được bí mật nào trước mặt Giang Mộ Yên sao?
Cũng may lần này là chính sự trong phủ, nếu đổi lại là loại chuyện phong lưu như đi uống rượu hoa bên ngoài, lão gia sau này còn có ngày lành được sao?
Nghĩ đến đây, Triển Tịch liền cảm thấy nữ nhân này a, khi khôn khéo quả thật rất đáng sợ.
Giang Mộ Yên cũng không biết Triển Tịch đang oán thầm cái gì, nàng chỉ thản nhiên tiếp một câu “Nếu Triển tiên sinh không có vấn đề gì thì chắc là đã chấp nhận. Như vậy bây giờ có thể phiền Triển tiên sinh mang Mộ Yên đến thư phòng nhìn xem rốt cuộc lão gia nhà ta đang bận cái gì được không?”
Mang nàng đến thư phòng?
Triển Tịch lập tức lắc đầu theo bản năng. Lão gia đã ngàn căn vạn dặn là phải gạt phu nhân, giờ hắn sao có thể mang phu nhân đến thư phòng cho được?
“Nếu Triển tiên sinh không chịu mang Mộ Yên đi thì có phải Triển tiên sinh nên nói cho Mộ Yên nghe rốt cuộc trong nhà đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Triển Tịch lại lắc đầu. Không cho nàng đến thư phòng là sợ nàng biết, bây giờ nếu nói cho nàng được thì hắn còn muốn cản nàng đến thư phòng làm cái gì?
Giang Mộ Yên thấy Triển Tịch hai lần đều lắc đầu thì không khỏi thản nhiên nở nụ cười. Nụ cười đó cực kỳ ôn nhu, nhưng Triển Tịch lại có cảm giác không ổn “Phu, phu nhân, không phải Triển Tịch không chịu nói, nhưng mà lão gia đã dặn rồi, bây giờ thân thể phu nhân không như bình thường, một chút cũng không nên suy nghĩ nhiều cho nên mới gạt phu nhân. Đó cũng là vì lão gia quan tâm đến phu nhân thôi. Phu nhân ngài không thể tiếp tục giả vờ như không biết gì sao?”
“Phu thê vốn là một thể. Nếu ta đã gả cho chàng thì chuyện của chàng chính là chuyện của ta. Trong nhà này có xảy ra chuyện gì, đó cũng là chuyện của hai người chúng ta. Giờ chàng không nói cho ta biết thì ta liền không lo lắng sao? Triển tiên sinh ngài nói vậy thật sự là sai rồi!
Được, nếu Triển tiên sinh ngài cố ý không nói cho Mộ Yên chuyện gì đã xảy ra, lại không chịu mang ta đến thư phòng, vậy thì Mộ Yên cũng không còn cách nào khác. Tất cả đều là sai lầm của hai đứa nhỏ này. Nếu không có chúng, Vũ Khâm cũng sẽ không giấu diếm ta nữa. Vậy bây giờ không cần chúng cũng được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...