Vì vậy không đến ba ngày, hắn đã tính xong tiền thưởng và lì xì cho tất cả tiểu nhị và chưởng quầy, cũng đã viết danh sách đưa đến các cửa hàng để phát tiền đến tay mọi người trước khi giao thừa.
Tiếp theo là đặt mua đồ Tết, an bài các thể loại hoạt động giải trí mừng năm mới, thí dụ như nên đi đâu chúc Tết hay cần mời bao nhiêu người vào phủ làm khách dùng bữa này nọ, có cần mời gánh hát về diễn hay không, vân vân.
Năm rồi, mấy chuyện này đều do Tần Hồng Diệp và Lí Tương Vân cùng xử lý, vậy mới thấy những chuyện trong phủ này là thuộc về nhiệm vụ của đương gia chủ mẫu. Nhưng năm nay thì khác, từ khi Bùi Vũ Khâm biết Giang Mộ Yên lại có thai thì người vốn ôn nhuận, bình tĩnh như hắn lần đầu tiên trở thành một bá vương độc đoán, chuyên quyền.
Để tránh cho ác mộng sẩy thai xảy ra lần nữa, Bùi Vũ Khâm gần như không cho Giang Mộ Yên làm bất cứ chuyện gì ngay sau khi Lâm đại phu tuyên bố nàng có thai.
Nói cách khác, bắt đầu từ hôm đó, đừng nói là xem sổ sách, dạy Bùi Phong và Bùi Huyền học, ngay cả Giang Mộ Yên chỉ tự tay đi rót chén trà uống, Bùi Vũ Khâm cũng đã khẩn trương đến trán đầy mồ hôi, khiến Giang Mộ Yên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Kết quả, vì tránh cho Bùi Vũ Khâm cả ngày không làm gì, chỉ luôn ở bên cạnh nhìn xem nàng có làm chuyện gì mệt nhọc hay không, Giang Mộ Yên không thể không hứa hẹn kiêm thề thốt, khẳng định sẽ chăm sóc, bảo hộ bản thân thật tốt, cũng nghe lời hắn ăn ngủ nhiều hơn. Bùi Vũ Khâm lúc này mới hơi bình thường lại mà không cam tâm tình nguyện đến thư phòng làm việc, chỉ để lại một Hồng Nguyệt đại diện hắn giám sát Giang Mộ Yên mọi lúc mọi nơi, khiến Giang Mộ Yên thật sự dở khóc dở cười.
Cũng chính vì vậy mà trong khi mọi người ở Bùi gia đều vô cùng bận rộn thì nữ chủ nhân của chúng ta lại trở thành sâu gạo, lúc này đang ôm một cái ấm lô nhỏ trong lòng, nửa tựa vào giường, sau lưng là ba cái đệm siêu cấp mềm mại đỡ, trên người còn đắp một tấm chăn bông, vô cùng thoải mái, an nhàn đọc sách.
Trên cái bàn nhỏ gỗ tử đàn cạnh giường, các loại điểm tâm đa dạng, phong phú đang chất đầy. Mà nha hoàn Hồng Nguyệt của nàng còn đang khuấy cái gì đó trên bếp, không biết là tổ yến hay thuốc bổ gì gì nữa.
Mỗi khi hơi cảm thấy mỏi mắt, Giang Mộ Yên thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn về chỗ người tuyết đã tan gần hết bên góc tường ngoài cửa sổ. Bây giờ chỗ đó chỉ có một gốc đào đang nở hoa đỏ rực. Những bông hoa đậm nhạt khác nhau chen chúc trên cành, sẽ rơi lả tả mỗi khi có cơn gió thoảng qua. Cảnh đẹp vô cùng.
Thấy cảnh sắc đẹp như vậy, Giang Mộ Yên liền cảm thấy thật ra mùa đông cũng rất tốt. Có điều nếu có thể bỏ đi sự giám sát chặt chẽ của Hồng Nguyệt, đến cả đi nhà xí mà cũng muốn đứng bên cạnh, thì Giang Mộ Yên sẽ cảm thấy càng hoàn mỹ hơn.
Đáng tiếc, kháng nghị thì kháng nghị, Hồng Nguyệt cái gì cũng nghe theo nàng, chỉ có chuyện này là tuyệt đối không.
Bởi vậy, Giang Mộ Yên cung chỉ có thể cau mày chịu đựng.
“Hồng Nguyệt, giờ nào rồi?”
“Khởi bẩm phu nhân, canh ba giờ Tỵ!”
“Mới canh ba giờ Tỵ?” Đáy lòng Giang Mộ Yên không khỏi than thở. Nàng cảm thấy mình thức dậy đã lâu lắm rồi, nhưng vì sao thời gian vẫn trôi qua chậm như vậy chứ?
Trước kia khi còn bận rộn ở thư phòng, vừa làm việc chính là làm nguyên ngày, giống như chưa được bao nhiêu thì trời đã tối rồi. Bây giờ rảnh rỗi, mỗi ngày đọc sách, ăn rồi ngủ, tự chơi cờ, ngắm cảnh,… ngược lại cảm thấy thời gian trôi chậm như sên, không biết vì sao.
“Phu nhân, cô đói bụng rồi sao?”
Hồng Nguyệt đương nhiên biết Giang Mộ Yên không đói, nhưng thấy bộ dáng đau khổ kia của nàng thì vẫn nhịn không được mà đùa hỏi một câu.
Giang Mộ Yên lập tức lắc đầu “Không đói. Từ lúc rời giường đến giờ, em nói xem đã cho ta ăn bao nhiêu thứ rồi? Ta sao có thể đói được? Hồng Nguyệt, em nha đầu chết tiệt này, đừng tưởng rằng ta không biết em đang cười trên sự đau khổ của người khác! Hừ!”
“Phu nhân, sao cô có thể nói em là cười trên sự đau khổ của người khác chứ? Nô tỳ và lão gia đều là lo lắng và quan tâm cô a. Thân thể cô sau khi bị sẩy thai lần trước, dưỡng bệnh không bao lâu đã có thai thứ hai này, không lo lắng sao được?” Hồng Nguyệt trừng mắt, cố bạnh má nói, bộ dáng rõ ràng là đang oán trách Giang Mộ Yên, khiến Giang Mộ Yên thật sự là vừa không thể nói lại mà cũng không thể oán hận.
“Được rồi, được rồi, phu nhân ta không nói nữa được chưa? Em biết bây giờ lão gia ở đâu không?”
Giang Mộ Yên vừa hỏi vậy, Hồng Nguyệt liền đề phòng nhìn nàng “Phu nhân, cô muốn làm gì? Trước khi đi lão gia đã dặn, hôm nay ngoài trời có gió, tuyết lại đang tan, rất lạnh, không cho cô ra ngoài.”
Giang Mộ Yên hoàn toàn không còn gì để nói. Ngay cả cái này cũng bị nhìn ra?
Xem ra mấy ngày nay nàng đã biểu hiện ý muốn đi ra ngoài quá rõ ràng rồi, ngay cả Hồng Nguyệt chỉ nghe câu hỏi thuận miệng đó thôi cũng đã biết được ý đồ của nàng.
“Ta mặc nhiều một chút không phải được rồi sao? Hồng Nguyệt, giờ ta mới mang thai hai tháng. Người ta hay nói ‘mười tháng mang thai’, không phải em và Vũ Khâm định để ta ở trong phòng suốt mười tháng luôn đó chứ? Vậy mấy người dứt khoát để ta chán chết luôn đi!” Giang Mộ Yên cũng nhịn không được mà oán giận tùy hứng như trẻ con.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...