Hưu Phu Kí: Hoàng Thương Tướng Công
Nói đến đây, Bùi Huyền lại thi lễ lần nữa.
Lúc này, vẻ mặt Bùi Vũ Khâm cũng không có thay đổi gì quá lớn, không
biết rốt cuộc hắn có hiểu được tâm tư thật sự của Bùi Huyền hay không.
Nhưng Giang Mộ Yên thì chỉ cảm thấy dự cảm của mình là đúng, người Bùi
gia này, thật sự không ai là dễ đối phó, cũng không ai dễ bắt nạt. Nếu
đã như vậy mà nàng vẫn còn chưa hiểu Bùi Huyền này dùng kế gì, muốn nói
chi thì hai mươi tám năm qua nàng đã sống uổng phí rồi.
Giang Mộ Yên im lặng nhìn Bùi Huyền, tuy cũng bị lời nói của hắn làm
cho bất ngờ nhưng nàng vẫn không thể không thừa nhận, một chiêu lấy tiến làm lùi này của Bùi Huyền thật sự rất hay a.
Quả nhiên, lúc trước nàng đã thấy kỳ quái rồi. Bùi gia gia tài khổng
lồ như vậy, còn là đệ nhất gia của Đông Vân quốc, thân là con cháu nhà
thương nhân lớn mà không ngờ cũng có người sớm tuyến bố muốn thi đỗ công danh chứ không học kinh thương. Đó vốn là chuyện rất bất thường rồi,
chỉ là lúc đó nàng còn chưa biết nhiều về Bùi Huyền này nên cũng không
suy nghĩ sâu xa. Giờ nghe Bùi Huyền nói lời có vẻ đúng đắn, lại lẫm liệt như vậy thì Giang Mộ Yên đột nhiên hiểu ra. Sợ là Bùi Huyền này bao
nhiêu năm qua cũng chưa có một khắc nào buông tha cho gia sản Bùi gia
cùng chuyện làm ăn này. Cho nên ngoài miệng thì tuyên bố muốn thi đỗ
công danh nhưng thi liên tiếp bốn lần cũng không đậu. Kỳ thật theo nàng
lý giải thì cho dù thật sự có năng lực thi đỗ, Bùi Huyền cũng sẽ cố ý
làm cho mình trượt. Mục tiêu thật sự của hắn tất nhiên chính là muốn kế
thừa sản nghiệp Bùi gia.
Chuyện cưới Vương Minh Châu lần này, hiện giờ nàng đã nhịn không được mà hoài nghi không biết đây có phải cũng là cạm bẫy, là vở kịch mà mẹ
con Bùi Huyền cố ý diễn cho bọn họ xem hay không? Nhưng nhớ lại mỗi một
biểu tình của Vân Ái Liễu cùng đủ loại biểu hiện của Vương Minh Châu hai mươi ngày trước thì trong lòng Giang Mộ Yên liền loại trừ giả thuyết
hai bên đã thông đồng với nhau. Nàng nghĩ Vương Minh Châu muốn gả cho
Bùi Huyền là vì nàng thật sự muốn vậy. Mà biểu tình khinh thường của Bùi Huyền khi nói không muốn cưới Vương Minh Châu ngày đó cũng không phải
giả vờ mà là thật sự xuất phát từ sự chán ghét trong lòng hắn.
Nếu nói có ai tin tưởng Bùi Huyền thật sự có lòng muốn thi đỗ công
danh thì sợ là chỉ có mỗi mình mẫu thân Vân Ái Liễu của Bùi Huyền mà
thôi. Nếu không, nàng cũng đã chẳng vui vẻ đến thế khi Bùi Huyền có thể
cưới được nữ nhi nhà Vương Ngự sử, ngay cả ngẩng mặt nói chuyện cũng có
vẻ tự tin hơn. Cho nên, trong hôn lễ chỉ dựa trên lợi ích này, người
thật sự vui vẻ phỏng chừng cũng chỉ có một mình Vân Ái Liễu. Bùi Huyền
thân là tân lang chỉ ước gì có thể không phải cưới Vương Minh Châu mà
thôi.
Vốn mọi chuyện từ lúc Bùi Huyền châm chọc dung mạo Vương Minh Châu
xấu xí, lại không chịu thừa nhận có hôn ước với nàng thì đã định là hôn
ước này không thể thực hiện được, Bùi Vũ Khâm chắc chắn cũng phải thay
mặt Bùi gia nói chuyện với Vương gia. Trên thực tế, mấy ngày nay Bùi Vũ
Khâm cũng đã làm vậy rồi. Nhưng mà… lập trường và tính tình của Bùi
Huyền lại âm thầm thay đổi. Hoặc là nói bao nhiêu năm qua, hắn kỳ thật
vẫn luôn chờ một cơ hội để có thể danh chính ngôn thuận tiến vào hàng
ngũ những người thừa kế Bùi gia, chỉ là vẫn chưa đợi được, hay nói chính xác hơn chính là chưa có được cái cớ thích hợp mà thôi.
Lần này Vương Minh Châu xuất hiện, một màn hối hôn ngoài ý muốn ở Phỉ Thúy lâu, lại thêm chuyện thắng trong trò chơi đắp người tuyết được một yêu cầu này… Tổng hợp tất cả lại khiến Bùi Huyền đột nhiên nhận ra cơ
hội ngàn năm có một cuối cùng đã xuất hiện. Cho nên hắn tỉ mỉ chuẩn bị
lời nói cùng lý do nghe vô cùng hợp lí vừa rồi, lại thêm thành khẩn sám
hối cùng quỳ gối nhận sai.
Kỳ thật nói trắng ra thì mục đích của hắn chỉ đơn giản chính là bỏ
văn học thương thôi. Hắn muốn dùng đủ loại đệm lót này hòng chứng tỏ cho mọi người biết không phải Bùi Huyền hắn muốn chủ động học buôn bán mà
hắn cũng có tôn nghiêm của nam nhân, không muốn bị người ta nói mình
cưới thiên kim của Vương Ngự sử là vì muốn đi đường tắt để kiếm một chức vị. Cho nên để chứng minh với Vương gia, với tất cả mọi người rằng Bùi
Huyền hắn có ngạo khí và sự kiên quyết của văn nhân, hắn thậm chí có thể buông tha cho bao nhiêu năm đọc sách thánh hiền mà đổi sang học buôn
bán, trở thành một thương nhân mà trước giờ hắn vẫn luôn khinh thường.
Nhưng trên thực tế thì sao?
Trong lòng Giang Mộ Yên nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Trên thực tế, Bùi Huyền lấy cớ như vậy, nói những lời như vậy đơn
giản cũng chỉ là để trám miệng những người bên ngoài thôi. Dù sao hắn
muốn cái thì cũng chỉ trong lòng hắn biết rõ. Ai dám nói mục đích chân
chính của hắn căn bản chính là vị trí gia chủ Bùi gia chứ không phải làm quan lớn chứ?
Lấy ánh mắt vẫn luôn sâu sắc, chính xác, lại biết quan sát dục vọng
trong lòng người khác của nàng mà xem thì thậm chí không cần trực giác,
Giang Mộ Yên đã có thể khẳng định Bùi Huyền hắn là một người có dã tâm.
Hơn nữa dã tâm đó còn không nhỏ.
Còn lấy ánh mắt soi mói của con gái một thương nhân thành công kiếp
trước ra mà nói thì nếu muốn nàng chọn ra trong bốn người Bùi Phong, Bùi Huyền, Bùi Ngu và Bùi Dạ Tập một kẻ có thể trở thành thương nhân xuất
sắc trong thời gian ngắn nhất thì không thể nghi ngờ, nàng chắc chắn sẽ
chọn Bùi Huyền.
Nhưng mà…
Giang Mộ Yên lại lần nữa nhìn bộ dáng cúi đầu thành khẩn lại khiêm
tốn của Bùi Huyền, nhịn không được thở dài trong lòng. Bởi vì nếu bảo
nàng chọn một người có khả năng trở thành gia chủ đời tiếp theo của Bùi
gia nhất thì người đầu tiên nàng KHÔNG chọn cũng chính là Bùi Huyền.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...