Trong khi chờ được xử lí Lâm quỳnh Hoa, Giang Mộ Yên cũng cố gắng
quên đi chuyện đứa bé. Chỉ cần Vũ Khâm không chê, cho dù không có con,
nàng cũng muốn cùng với hắn cả đời. Bọn họ sẽ hạnh phúc, nàng nghĩ vậy.
Bởi vì so với thân thể tàn tạ, muốn ra đường cũng không được của đời
trước thì lần sống lại này đã tốt hơn nhiều rồi. Không phải chỉ là không có con thôi sao? Nàng và Vũ Khâm đều có thế chấp nhận được.
Cho nên mười ngày sau, khi tất cả mọi người nghĩ rằng vẫn chưa thể
gặp Giang Mộ Yên thì nàng đã cùng Bùi Vũ Khâm xuất hiện ở đại sảnh Bùi
gia.
Không chỉ như thế, sau khi biết được đám người Tần Hồng Diệp bị Bùi
Vũ Khâm đẩy sang sân phía Tây thì nàng còn rộng lượng bảo Thanh Thư tìm
người xây một cái cổng trên tường phân chia, để người hai bên không phải vòng một vòng lớn quanh Bùi phủ chỉ vì muốn thông báo một tin tức.
Hồng Nguyệt tỉ mỉ chải tóc cho Giang Mộ Yên, sau đó chọn một bộ quần
áo màu sáng cho nàng, khiến nàng nhìn qua có vẻ khá là tinh thần. Tuy
dung nhan vẫn tiều tụy hơn trước nhiều nhưng ít nhất thoạt nhìn thì nàng cũng đã đủ xinh đẹp.
Thanh Thư nhận được mệnh lệnh của Giang Mộ Yên, đã thông báo cho tất cả mọi người tập trung đến chính sảnh Bùi gia.
Bất luận Giang Mộ Yên muốn làm chuyện gì tiếp theo, Bùi Vũ Khâm đều
ủng hộ tuyệt đối vô điều kiện. Thậm chí ngay cả hỏi hắn cũng không thèm
hỏi một câu mà chỉ dùng ánh mắt thân thiết cùng lo lắng nhìn chăm chú
mỗi động tác của nàng, chú ý bất cứ khi nào thân thể nàng có dấu hiệu
không khỏe, hắn sẽ lập tức ôm nàng về phòng nghỉ ngơi.
Giang Mộ Yên biết sự lo lắng của Bùi Vũ Khâm. Sẩy thai lần này là một bài học, dạy cho bọn họ biết rằng trước đây họ đã quá mức sơ sót. Nàng
cũng biết lần này đã làm Vũ Khâm rất sợ hãi, cho nên liền nắm chặt lấy
tay hắn, mỉm cười kiên định nói “Vũ Khâm, đừng lo lắng, ta rất khỏe! Nếu không thoải mái sẽ nói với chàng ngay!”
Bùi Vũ Khâm gật đầu, yêu thương đưa tay vuốt tóc mai nàng ra sau tai, ánh mắt nhu hòa ‘ừ’ một tiếng.
~
Mười ngày, đối với đám người Tần Hồng Diệp vốn quen sống an nhàn sung sướng mà nói thì chỉ là một khoảng thời gian rất ngắn. Nhưng mười ngày
qua lại khiến bọn họ có cảm giác như sống một ngày bằng cả một năm.
Trước đây mỗi sáng đều ăn cháo tổ yến tốt nhất, thậm chí rửa mặt cũng phải dùng sữa bò, càng không cần nói đến quần áo, trang sức, thứ nào
không phải cứ ba ngày là có người từ cửa hàng tơ lụa và trang sức của
Bùi gia đưa đồ mới đến?
Giờ ngược lại, chỉ mười ngày thôi, quần áo, trang sức mới không có
thì thôi, không có ai đến a dua nịnh nọt cũng không nói, nhưng ngay cả
sữa bò cần để rửa mặt, để tắm cũng không có.
Thanh Nguyệt, Lãm Nguyệt đến phòng chuyên về chuyện lặt vặt hàng ngày của Bùi gia hỏi thì quản sự bên kia còn nói một thùng sữa bò là bốn
lượng bạc, bảo bọn họ đưa tiền mới có thể phát chứ không cung cấp vô
điều kiện như trước nữa.
Nghe xem đây là nói tiếng người sao?
Nàng thân là nhị phu nhân Bùi gia, hai mươi năm qua gần như ngày nào
cũng dùng sữa bò rửa mặt. Nếu không nhờ vậy, nàng sao có thể bảo trì
dung mạo như hoa thế này dù đã gần bốn mươi? Giờ cư nhiên muốn mấy thùng sữa bò cũng phải bỏ tiền ra, này không phải quá buồn cười sao?
Càng quá đáng là trước kia nàng tùy tiện thưởng một hạ nhân cũng đã
tám, mười lượng bạc. Nhưng hiện lại, phí sinh hoạt một tháng mà bên chủ
phòng cấp chỉ có một trăm lượng. Một trăm lượng này nhét sao cho đủ đây?
Mấy ngày qua, để có thể duy trì thói quen tiêu dùng thường ngày, Tần
Hồng Diệp đã xì ra không ít bạc từ túi riêng của mình. Mà có bỏ tiền ra
như vậy, nàng mới biết được, thì ra một ngày nàng cần xài nhiều tiền
đến thế. Một trăm lượng bạc là tiền tiêu một tháng, thế nhưng ngay cả
một ngày cũng không đủ cho nàng xài.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, muốn sống vinh hoa thì túi tiền riêng bé nhỏ của nàng cũng có ngày cạn sạch. Đến lúc đó phải làm thế nào đây?
Cho nên mấy ngày nay, trong lòng Tần Hồng Diệp đã nghẹn đầy một bụng tức, cũng đầy một bụng khó chịu, ủy khuất rồi.
Giờ khi nghe Thanh Thư đến nói lão gia và phu nhân muốn gặp bọn họ,
trong lòng Tần Hồng Diệp thầm tính một chuyện, chính là phải phát tiết
sự khó chịu này ra mới được.
Tình huống của Vân Ái Liễu thì đỡ hơn Tần Hồng Diệp một chút. Dù sao
mấy năm nay nàng vẫn sống dưới sự ức hiếp của Lâm Quỳnh Hoa, cho nên
trình độ hưởng thụ không thể nào so sánh với Tần Hồng Diệp và Lâm Quỳnh
Hoa được. Bởi vậy sau khi bị đẩy đến sân phía Tây này, đối với nàng mà
nói thì cũng chỉ là đổi cái chỗ ở mà thôi, những phương diện khác đều có thể chấp nhận được. Có điều tiền tiêu hàng tháng một trăm lượng bạc,
nàng cũng cảm thấy có vẻ ít.
Hơn nữa Bùi Huyền sắp thành thân, con dâu tương lai dù gì cũng là
thiên kim Ngự sử, người làm mẹ chồng như nàng đưa chút trang sức cho con dâu cũng là điều hiển nhiên. Mà mấy thứ đó đều cần tiền, một trăm lượng tất nhiên là nhét kẽ răng cũng không đủ.
Nhưng xét về tâm tình thì Vân Ái Liễu vẫn rất vui vẻ. Bởi vì Lâm
Quỳnh Hoa vẫn luôn che hơn phân nửa bầu trời trên đầu nàng lần này cuối
cùng cũng rớt đài. Giờ trên đầu nàng có thể nói là một quảng trời trong
xanh, không còn chút mây đen nào. Hơn nữa nàng tin tưởng chỉ cần Giang
Mộ Yên có thể tỉnh lại, thân thể khôi phục khỏe mạnh thì trình độ nhẫn
tâm của Bùi Vũ Khâm đối với các phòng bọn họ sẽ không còn dữ dội như vậy nữa.
Dù sao nếu không nể tình đại ca, nhị ca đã khuất của hắn thì cũng phải xem đám cháu.
Vân Ái Liễu tất nhiên là người suy nghĩ sáng suốt, cho nên khi nhận
được thông báo của Thanh Thư bên chủ phòng thì khóe miệng nàng vẫn chứa
nụ cười.
Vì thế hôm nay, hơn mười ngày sau khi xảy ra chuyện, mọi người lại tập trung lại một chỗ, mà mỗi người đều đã có dự định riêng.
Tần Hồng Diệp sau khi thấy thân hình mảnh khảnh đến mức gió thổi cũng có thể bay của Giang Mọ Yên thì một bụng vốn đầy lời châm chọc cũng bị
nghẹn ngay cổ họng
Bản thân Vân Ái Liễu cũng đã phải chịu vô số cơn tức giận vô cớ bao
nhiêu năm qua, lại cùng là thân nữ nhân, đối với chuyện Giang Mộ Yên sẩy thai thì thật ra nàng cũng có mấy phần thương cảm, cho nên tất nhiên sẽ không mở miệng làm Giang Mộ Yên khó xử.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...