Edit: Ring.
“Lão gia, phu nhân đã như vậy rồi còn có thể di chuyển sao?” Thanh Thư giờ đã đuổi đến, trong giọng nói cũng mang theo tiếng khóc.
“Lão gia, ôm phu nhân về sương phòng trước đi. Bây giờ phu nhân còn đang đổ máu, là lúc cần nằm yên nghỉ ngơi.” Triển Tịch rất lo lắng khi thấy sắc mặt trắng còn hơn tờ giấy của Bùi Vũ Khâm.
“Chuẩn bị xe, Thanh Thư ngươi nghe không hiểu lời ta nói sao?”
Bùi Vũ Khâm cũng không đáp lời ai, chỉ nói một câu như vậy.
Thanh Thư vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng nói “Dạ, lão gia. Thanh Thư đi ngay.”
“Thúc thúc, Mộ Yên đang đổ máu, người không thể di động nàng, phải nghĩ cách nhanh chóng cầm máu, nếu không nàng sẽ chết.”
Bùi Phong tuy không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra nhưng thấy Triển
Tịch và Nghênh Phong đều bó tay không có cách, vẻ mặt khó coi thì liền
biết tình hình Giang Mộ Yên nhất định là đang rất nguy hiểm. Biểu tình
hắn cũng trở nên cứng rắn, sống chết cũng không để Bùi Vũ Khâm tiếp tục
di chuyển Giang Mộ Yên nữa.
Bùi Vũ Khâm lại lạnh lùng nhìn lại Bùi Phong, chỉ nói hai chữ “Tránh ra!”
“Thúc thúc, con không cho, thúc buông Mộ Yên ra trước!”
“Bùi Phong, ta nói lại lần nữa, tránh ra, đừng cản trở ta cứu người. Nếu Yên nhi có chuyện gì, ta khiến tất cả các ngươi chôn cùng!”
Bộ dáng của Bùi Vũ Khâm lúc này làm gì còn nửa phần ôn hòa như thường ngày, hắn giờ đã lạnh lùng như Diêm La rồi. Bất luận là vẻ mặt hay ánh
mắt đều lạnh thấu xương khiến ai nghe được cũng thấy run run.
Bùi Phong chưa bao giờ thấy thúc thúc mình như vậy, trong khi cả kinh thì cả người cũng đã tránh ra non nửa bước.
Mà Bùi Vũ Khâm lúc này cũng lập tức ôm lấy Giang Mộ Yên tiếp tục chạy lên trước.
Triển Tịch và Nghênh Phong tuy không nghĩ Bùi Vũ Khâm có cách gì có
thể giải được độc tam tuyệt thảo trên người Giang Mộ Yên nhưng cũng biết nếu lúc này bọn họ ngăn cản không cho Bùi Vũ Khâm về thì hắn thật sự sẽ hận bọn họ cả đời.
Tình cảnh năm đó Bùi Vũ Khâm mới mười mấy tuổi đã cứu bọn họ, bọn họ
vẫn còn nhớ vô cùng rõ ràng. Hai người là tự nguyện đi theo Bùi Vũ Khâm
chứ hắn chưa bao giờ mở miệng yêu cầu bọn họ điều gì. Hơn nữa nếu không
phải thiếu niên ôn nhuận năm đó thật sự tài năng và kiên định gánh vác
cơ nghiệp lớn như vậy thì mấy năm qua bọn họ cũng không được sống thoải
mái, yên ổn đến thế.
Cho dù là đại hiệp đi nữa nhưng nếu không có tiền, chỉ dựa vào võ công đã muốn lăn lộn trong giang hồ là không thể nào.
Cho nên nhớ đến cuộc sống lưu lạc, giết chóc khi còn trẻ rồi lại so
sánh với cuộc sống hai mươi năm khi theo Bùi Vũ Khâm, sự hổ thẹn trong
lòng Triển Tịch cùng Nghênh Phong thật sự là không thể nào diễn tả bằng
lời.
Giờ người rất khó động tình là Bùi Vũ Khâm lại có tình cảm với nữ tử
tên Giang Mộ Yên này, hơn nữa còn là tình cảm kinh thiên động địa đến
mức có thể đồng sinh cộng tử. Nếu Giang Mộ Yên chẳng may có chuyện gì,
lấy trạng thái tinh thần của Bùi Vũ Khâm hiện tại, hắn rất có thể sẽ đi
theo nàng. Cho nên hơn ai hết, Triển Tịch và Nghênh Phong hy vọng Giang
Mộ Yên có thể tai qua nạn khỏi, vượt qua được cửa này.
Cũng chính vì vậy mà khi hai người thấy Bùi Vũ Khâm, người vẫn luôn
để ý Giang Mộ Yên nhất, tuy thấy rõ con mình đã mất mà vẫn bất chấp tất
cả muốn ôm Giang Mộ Yên chạy về nhà, có thể thấy hoặc là hắn điên rồi,
hoặc là hắn thật sự có mấy phần hy vọng cứu được Giang Mộ Yên, mà Triển
Tịch và Nghênh Phong tin chắc Bùi Vũ Khâm sẽ không phải là trường hợp
trước.
Cho nên sau khi hơi giật mình sửng sốt, cả hai liền trau đổi với nhau một ánh mắt, sau đó lập tức lao về phía trước, mỗi người bắt lấy một
bên vai của Bùi Vũ Khâm. Chỉ là lần này bọn họ không phải giữ Bùi Vũ
Khâm lại mà là đồng thời dùng sức mang Bùi Vũ Khâm cùng Giang Mộ Yên vụt lên trước.
Đối với chuyện này, Bùi Vũ Khâm hình như cũng không hề sợ hãi, hắn chỉ ôm Giang Mộ Yên càng chặt hơn mà thôi.
Bùi Phong sau khi giật mình sửng sốt một lúc thì cũng không để ý Tần
Hồng Diệp đang la lớn sau lưng mà nhún mũi chân một cái, vọt người đuổi
theo.
Hồng Nguyệt không biết khinh công cũng không có ai mang đi chỉ biết vừa chạy vừa tiếp tục lau nước mắt.
Đại Tuệ tự vốn đang náo nhiệt nháy mắt vì biến cố lần này mà trở nên xơ xác tiêu điều hơn nhiều.
Hồng Nguyệt và Thanh Thư đi rồi, Triển Tịch, Nghênh Phong cũng mang
Bùi Vũ Khâm và Giang Mộ Yên đi luôn. Những người mấu chốt đều đi hết,
chỉ còn lại những người hoặc là không hiểu tình huống ra sao, hoặc là
trong lòng hiểu rõ, hơn nữa còn đang thầm vui mừng không thôi. Tóm lại,
trong lòng tất cả mọi người ở đây đều không được bình tĩnh.
Lâm Quỳnh Hoa rất vui vẻ, nàng vốn chỉ muốn độc chết một mình Giang
Mộ Yên mà thôi, không ngờ lại được mua một tặng một, mang thêm một đứa
nhỏ nữa. Thật đúng là khiến người ta sung sướng không thôi a.
Nhìn vũng máu còn trên mặt đất kia, lại nhớ đến gương mặt trắng như
tờ giấy của Bùi Vũ Khâm ban nãy, nếu không phải ở đây còn những người
khác thì nàng thật sự rất muốn ngửa mặt lên trời cười lớn mấy tiếng.
So với sự đắc ý cùng vui sướng không thể che giấu trong mắt Lâm Quỳnh Hoa thì biểu tình của nhũ mẫu lại có phần phức tạp hơn.
Lúc bà đề nghị Lâm Quỳnh Hoa dùng tam tuyệt thảo hại Giang Mộ Yên
cũng không nghĩ đến tình huống trong bụng Giang Mộ Yên có đứa nhỏ. Lần
này sợ là sẽ hỏng chuyện mất thôi.
Tần Hồng Diệp bởi vì tin tưởng chuyện này không liên quan đến mình,
chắc chắn là có người khác hại Giang Mộ Yên nên trong lòng nàng chỉ cảm
thấy nhẹ nhõm chứ không hề lo lắng. Mà đối tượng đầu tiên nàng hoài nghi chính là Lí Tương Vân. Dù sao trong chuyện Bùi Vũ Khâm cưới Giang Mộ
Yên, người chịu thiệt và cảm thấy tức giận nhất chính là Lí Tương Vân.
Hơn nữa Lí Tương Vân đã một lần gài bẫy để Bùi Dạ Tập cường bạo Giang Mộ Yên, ý định cho gạo nấu thành cơm, có khả năng lần này nàng lại nương
cơ hội để diệt trừ Giang Mộ Yên.
Tần Hồng Diệp vừa suy nghĩ vừa âm thầm nhìn về phía Lí Tương Vân,
đúng lúc thấy Lí Tương Vân cũng đang nhìn lại mình. Hai người bốn mắt
nhìn nhau, trong lòng đều chấn động. Bởi vì chỉ một cái liếc mắt này
thôi, bọn họ cũng đã nhận được một tín hiệu từ đối phương, đó là không
phải người kia!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...