Thật ra Hồng Nguyệt cũng chỉ đi chừng nửa canh giờ thôi, nếu đổi lại
là hai năm trước, khoảng thời gian ngắn đó căn bản không cần người canh. Nhưng từ sau khi phu nhân gặp phải thích khách mấy lần liên tiếp, Hồng
Nguyệt thân là nha hoàn hồi môn duy nhất của Giang Mộ Yên tất nhiên là
không thể để chủ tử xảy ra chuyện gì. Cho nên nàng trở nên vô cùng cẩn
thận, cho dù chỉ đi một chốc cũng bảo người thay nàng canh ngoài cửa.
Sau khi dặn xong, Hồng Nguyệt liền đến phòng bếp chuẩn bị điểm tâm
cho Giang Mộ Yên, đây là chuyện Thanh Thư nhắc nàng trước khi rời đi.
Thanh Thư nói mấy ngày nay phu nhân rất vất vả, nên chuẩn bị chút đồ ăn
cho nàng, cũng dưỡng cho phu nhân có da có thịt một chút, nếu không nàng mấy ngày trước mới ngồi xe nôn đến gầy nhom còn chưa kịp bổ về giờ lại
thêm mỗi ngày vất vả nữa, vậy đến khi nào mới có thể mang thai sinh con
cho lão gia?
Hồng Nguyệt vừa nghe vậy cũng cảm thấy Thanh Thư nói trúng những gì
trong lòng nàng nghĩ, ấn tượng đối với hắn nhất thời cũng tốt hẳn lên.
Cuối cùng nàng cũng thừa nhận Thanh thư coi như đã đứng về phía nàng, dù sao hắn cũng đã vì phu nhân lo lắng một phen.
Cho nên Hồng Nguyệt không chút do dự bay đến phòng bếp, cũng không
khách khí mang điểm tâm phòng bếp vừa làm xong đặt lên khay, còn lấy
thêm một chén cháo tổ yến chuẩn bị riêng cho phu nhân, lúc này mới mang
tất cả trở lại thư phòng.
Hai tiểu nha hoàn được nàng gọi đến đứng canh ngoài cửa vẫn duy trì
nguyên tư thế đứng thẳng tắp như lúc trước khi đi, xem ra phu nhân quả
nhiên là không có đi ra ngoài, cũng không có sai bảo gì bọn họ.
Hồng Nguyệt nhịn không được lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng, sau đó mới bước đến trước cửa, nhẹ nhàng gõ mầy cái.
“Phu nhân!”
“Hồng Nguyệt sao? Chuyện gì? Vào đi!”
Hồng Nguyệt lập tức đẩy cửa bước vào “Phu nhân, bữa sáng cô
ăn không được nhiều lắm, bây giờ cách giờ dùng cơm trưa còn một lúc lâu, vừa vặn phòng bếp vừa làm xong điểm tâm, nô tỳ đặc biệt mang đến một ít cho cô. Cô thừa lúc còn nóng ăn đi, thuận tiện cũng để mắt nghỉ ngơi
một chút, được không?”
Giang Mộ Yên lúc này cũng ngửi được mùi bánh ngọt, vốn định nói không ăn nhưng cuối cùng cũng không lay chuyển được ý niệm mà cái bụng truyền đến, lập tức thay đổi chủ ý. Nàng vui vẻ buông bút lông ngỗng, đứng lên vươn vai một cái rồi bước đến chỗ Hồng Nguyệt “Còn có cháo tổ yến nữa phải không? Ta ngửi được mùi đó rồi.”
“Mũi phu nhân đúng là thính. Nếu phu nhân đã đoán được thì cũng không thể lãng phí, nhất định phải dùng hết nga!”
Hồng Nguyệt vừa vui vẻ nở nụ cười vừa mở hộp đựng, lấy các món ăn bên trong bày ra. Giang Mộ Yên vừa thấy có đến năm sáu đĩa thì liền mở to
mắt.
“Hồng Nguyệt, không phải chứ, ta làm sao ăn hết nhiều như vậy?”
“Cũng không phải muốn phu nhân ăn hết, phu nhân chọn món nào
thích, có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Phu nhân cô gần đây
gầy hơn rất nhiều, nô tỳ cùng Thanh Thư đều rất lo lắng. Trong lòng lão
gia nhất định cũng rất khó chịu, bất an, chỉ là không nói ra mà thôi.
Phu nhân cô nếu không chịu ăn nhiều một chút, nhanh chóng dưỡng cho có
da có thịt trở lại thì phỏng chừng trong lòng lão gia sẽ còn tiếp tục tự trách.”
Điều này Giang Mộ Yên sao có thể không biết? Cho nên nghe vậy, nàng
nhất thời không thể nói gì. Đúng thế, nàng bây giờ hình như rất gầy,
nhưng mấy ngày nay cũng ăn không ít a, nàng còn cảm thấy bụng béo ra,
nhưng vì sao chỉ có bụng là có thịt còn những chỗ khác lại không chút
thay đổi chứ?
Thật sự là khó hiểu muốn chết!
Giang Mộ Yên vừa nói thầm trong lòng vừa bưng chén cháo tổ yến lên, lấy thìa ngọc bắt đầu ăn từ muỗng một cách nhanh chóng.
Sau đó nàng liền vươn tay về phía một loại điểm tâm hình hoa màu xanh đậm mà trước giờ chưa thử bao giờ. Chắc là đầu bếp mới sáng tạo ra, bởi vì trước giờ nàng vẫn chưa từng thấy nó trên bàn ăn.
Giang Mộ Yên cắn một cái, mới đầu có hơi chua, sau đó vị ngọt mới lan tràn. Nhai mấy cái, hai vị chua ngọt liền trộn lẫn vào nhau, mùi vị rất đặc biệt. Giang Mộ Yên chỉ ăn một cái đã thấy thích, nhanh chóng cầm
miếng thứ hai lên, càng ăn ánh mắt càng tỏa sáng “Ưm, này ăn ngon.”
Chỉ trong chốc lát, nàng đã ăn sạch dĩa bánh hoa xanh đậm. Điều này
khiến Hồng Nguyệt vui vẻ không thôi, chỉ thiếu chưa hoan hô ‘vạn tuế’.
Thật tốt a, không ngờ phu nhân lại ăn được cả một dĩa điểm tâm và một chén cháo tổ yến. Nếu ngày nào cũng được như vậy, nàng cũng không tin
phu nhân vẫn không có thêm chút thịt nào.
Mà trái ngược với món bánh mới, những điểm tâm khác Giang Mộ Yên
không hề động đến, Hồng Nguyệt mang đến như thế nào là mang đi y như
vậy.
Hồng Nguyệt cũng vội vã đến phòng bếp hỏi xem điểm tâm mới này tên là gì, bởi vì trước khi bước ra khỏi thư phòng, phu nhân đã nói với nàng
một câu ‘Sau này không cần đưa điểm tâm khác đến đâu, một loại đó là
được rồi’.
Phu nhân đã thích như vậy, nàng cũng không thể không đi hỏi về món
điểm tâm này cặn kẽ hơn một chút, sau này cũng tiện cho các đầu bếp
chuyên về điểm tâm trong phủ làm đồ ăn cho phu nhân thiên về mùi vị
giống như vậy.
Hồng Nguyệt vui vẻ phấn chấn rời đi, không hề phát hiện sự kỳ lạ là
Giang Mộ Yên hơn một tháng trước còn nhắc đầu bếp vì làm canh có vị chua nhưng giờ lại ăn món điểm tâm vừa nhìn đã biết là chua kia, hơn nữa còn vô cùng thích.
Nếu đổi lại là một nha hoàn có kinh nghiệm thì sợ là đã nghĩ đến
hướng Giang Mộ Yên có thể đã mang thai. Đáng tiếc, cả Hồng Nguyệt và
Giang Mộ Yên đều bỏ qua cơ hội cuối cùng để cứu vãn không để thảm kịch
xảy ra trong tương lai.
Thoáng chốc đã đến mồng tám.
~
Bởi vì Thanh Thư đã chuẩn bị từ mấy ngày trước nên sáng mồng tám, cả
nhà xuất phát đi Đại Tuệ tự, đoàn xe mặc dù dài nhưng lại rất trật tự,
không hề rối loạn.
Giang Mộ Yền và Bùi Vũ Khâm đều mặc xiêm y màu trắng thanh lịch, ngồi trên xe ngựa đầu tiên, theo sau chính là nhị phu nhân Tần Hồng Diệp và
tam phu nhân Lâm Quỳnh Hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...