“Ba vị tẩu tử xin miễn lễ, Vũ
Khâm đang muốn tìm mọi người đây. Mấy ngày nay Vũ Khâm và Yên nhi không ở trong phủ, ít nhiều cũng nhờ mấy vị tẩu tử để ý trông coi chuyện trong
nhà. Vũ Khâm đa tạ mọi người!”
Tuy có câu ‘không đánh người mặt tươi
cười’ nhưng lúc này, Tần Hồng Diệp đã ôm quyết tâm tuyệt đối muốn trút
toàn bộ oán khí trong lòng nên nghe vậy liền lạnh mặt nói “Không dám nhận lão gia khen ngợi, mấy người chúng ta tính là gì chứ, bỏ chút
công sức cho cái nhà này là chuyện đương nhiên. Có điều lão gia thân là
người đứng đầu, không biết có nên càng phải làm gương mà đừng tùy hứng
làm bậy hay không?
Lão gia muốn thú Giang Mộ Yên làm thê, trong lòng chúng ta tuy phản đối, cảm thấy không ổn nhưng lão gia
khư khư cố chấp, lại thích nàng không thôi nên chúng ta cũng không nói
gì nữa. Dù sao chuyện này cũng liên quan đến hạnh phúc cả đời của người
đứng đầu là lão gia ngài. Nhưng mà lần này lão gia cùng phu nhân rời
khỏi nhà đi đâu cũng không nói một tiếng, có phải đã quá không có trách
nhiệm rồi hay không?
Cũng may mọi người đã trở về lúc
sáng, nếu lỡ như có chuyện gì ngoài ý muốn mà hành trình bị hoãn hay lão gia cùng phu nhân gặp chuyện gì bên ngoài, ngài bảo cả một nhà chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cho dù muốn đi tìm, chúng ta cũng không biết
bắt đầu tìm từ chỗ nào!
Lão gia yêu thương tiểu thê tử, muốn làm một trượng phu tốt nên để đám cô nhi quả phụ chúng ta ở nhà lo lắng, sợ hãi sao?”
Tần Hồng Diệp nói xong thậm chí còn rơi
lệ, không ngừng đưa khăn tay lên lau khóe mắt. Bộ dáng như vậy khiến
người bị mắng là Bùi Vũ Khâm cũng chỉ có thể đứng nghe chứ không biết
làm gì khác.
Trong lòng Bùi Vũ Khâm cũng thấy chuyện
này mình làm chưa được thỏa đáng nên giờ bị Tần Hồng Diệp chỉ trích như
vậy, hắn cũng không thấy bực tức gì.
Mà Lâm Quỳnh Hoa cùng Vân Ái Liễu lúc này cũng đều tiến lên phụ họa với Tần Hồng Diệp. Vân Ái Liễu thậm chí còn
chủ động lấy khăn lụa ra nhẹ giọng an ủi “Tẩu tử, tỷ đừng khóc, chắc lão gia cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thôi. Sau này chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa!”
Lâm Quỳnh Hoa tuy không có tiến lên an ủi Tần Hồng Diệp nhưng lời trách cứ Bùi Vũ Khâm vẫn không khách khí nói ra.
“Người xưa nói rất đúng, chồng
già thương vợ trẻ, lão gia mới thành thân, khẳng định vẫn đang là lúc
lưu luyến tình thâm, ân ái không thôi. Nhưng mà sự dung túng, sủng nịch
này dù sao cũng phải có giới hạn!
Trách nhiệm gánh vác gia nghiệp
to lớn của Bùi gia cùng sự sống chết của cả một nhà đều đặt trên vai một mình lão gia ngài. Giờ người thừa kế đời tiếp theo còn chưa chọn được,
lão gia ngài có thể xem như là thân thể đáng giá ngàn vàng, bị thương
một chút đã khiến từ trên xuống dưới Bùi gia khẩn trương không thôi. Mà
lão gia ngài thì sao? Cứ dễ dàng mang người rời khỏi nhà như vậy, ngay
cả một gia đinh, hộ vệ cũng không mang theo liền cùng thê tử mới cưới
vui vẻ đi du ngoạn, làm sao biết được sự lo lắng của đám cô nhi quả phụ
chúng ta ở nhà?
Nếu không phải lão gia còn biết
trở về gấp trước hừng đông, chúng ta thậm chí đã có thể tận mắt thấy
được một hôn lễ hoành tráng nhưng lại hoàn toàn không có tân lang, tân
nương rồi! Cho dù lão gia ngài là người đứng đầu một nhà thì cũng không
nên có hành vi như vậy chứ?”
So với Tần Hồng Diệp, lời nói của Lâm
Quỳnh Hoa càng có vẻ không khách khí, nhưng nàng lại không dám đổ tất cả lên đầu Bùi Vũ Khâm, cho nên chỉ có thể ám chỉ nói Giang Mộ Yên là đầu
sỏ gây ra mọi chuyện, ngụ ý như muốn nói nếu không phải Giang Mộ Yên mê
hoặc Bùi Vũ Khâm thì người trước giờ vẫn bình tĩnh thong dong, làm gì
cũng suy nghĩ rõ ràng như hắn sao có thể làm ra chuyện không nên như
vậy.
Nhưng nàng lại không biết, Bùi Vũ Khâm có thể chịu được ba người bọn họ trút tất cả tức giận, bất mãn lên đầu
hắn, nhưng lại không thể chấp nhận chuyện bọn họ chỉa mũi nhọn về phía
Giang Mộ Yên.
Dù sao chuyện lần này từ đầu tới cuối đều là quyết định của hắn. Trước khi rời khỏi Bùi gia, Yên nhi còn do dự
không biết có nên đi ra ngoài hay không. Là hắn kiên trì muốn dẫn nàng
đi chơi một vòng nên bọn họ mới xuất phát. Giờ thì sao, nửa đường liên
lụy Yên nhi theo hắn chạy về, đến giờ còn vì say sóng mà nôn nửa, thống
khổ không thôi chưa nói, Lâm Quỳnh Hoa còn muốn đổ hết trách nhiệm lên
đầu Yên nhi, bảo hắn sao có thể chịu được đây?
Bởi vậy, Bùi Vũ Khâm vốn vẫn mang nụ cười khiêm tốn cùng thụ giáo lúc này sau khi nghe được câu cuối cùng của Lâm Quỳnh Hoa liên thu lại nụ cười, trong mắt cũng trầm xuống mấy phần.
“Ba vị tẩu tử giáo huấn rất đúng. Chuyện lần này quả thật là Vũ Khân suy tính không chu toàn. Cho nên ba
vị tẩu tử muốn trách cứ Vũ Khâm thế nào, Vũ Khâm cũng không một câu oán
hận.
Có điều chuyện mang Yên nhi đi ra ngoài vốn là chủ ý của một mình ta, bản thân Yên nhi thậm chí còn không quá đồng ý. Nếu các vị tẩu tử muốn trút oán khí lên Yên nhi, vậy Vũ
Khâm không đồng ý.
Yên nhi không phải được bao bọc
bởi cái gọi là sự yêu thương, sủng ái của ta. Làm phu nhân của ta, đây
không phải là vị trí mà bất kì nữ nhân nào cũng có thể đảm nhiệm. Mọi
người sau này thấy sẽ biết, Yên nhi gả cho ta, sự vất vả nàng phải gánh
vác còn lớn hơn vinh quang nhiều lắm.
Năm đó ta từng đáp ứng Huy Sơn
huynh chăm lo cho hạnh phúc của Yên nhi. Giờ tuy phương thức chăm sóc có hơi thay đổi nhưng ta không chút hối hận về chuyện này.
Không dối gạt mấy vị tẩu tử, lần
này xuất môn không phải gì khác, chỉ là mang Yên nhi về Giang thành tế
bái Huy Sơn huynh, chính miệng báo cho huynh ấy là nữ nhi của huynh ấy
giờ đã là thê của ta. Bùi Vũ Khâm ta sẽ chăm sóc chu đáo, khiến nàng
hạnh phúc cả đời.
Ở đây cách Giang thành bao xa,
mấy vị tẩu tử chắc cũng biết rõ ràng. Chúng ta một đường mệt nhọc đã vô
cùng vất vả, chuyện này tất nhiên không quá ổn thỏa. Nhưng thật lòng mà
nói, mấy vị tẩu tử, chẳng lẽ ta không nên mang Yên nhi hồi hương tế bái
nhạc phụ của ta sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...